Trời giáng tai ương, bách tính phàm tục chịu nạn nhiều nhất.
Tòa nhà ngoại ô được Dạ Du Thần cứu giúp, nhiều nơi ở Việt Châu lại hỗn loạn bừa bộn.
Dẫu là phố phường sầm uất nhất ngày xưa, giờ cũng ít người lui tới, cửa nhà rách nát, song cửa hư hỏng, nơi nào cũng thấy gỗ vụn bay tán loạn, tà khí nhốn nháo.
Tối qua đổ mưa, mặt đất xuất hiện những vũng nước đọng sâu nông khác biệt, xuyên qua lớp bùn lầy lội, dường như có thứ gì đó bơi qua, nhấc lên từng gợn sóng.
Gợn sóng loang ra rồi biến mất, ngưng tụ thành bóng rắn.
Rắn lớn do tà khí tạo thành, hình dáng mơ hồ không rõ, nơi nó đi qua gió tanh thét gào, bốc mùi hôi tanh.
Đuôi dài quét qua, đánh sập hai tòa nhà, lộ ra nam nữ già trẻ đang ẩn nấp bên trong.
Mấy đứa bé được người nhà bảo vệ trong lòng, đối mặt với nanh nhọn của rắn lớn, sợ hãi tột độ, ngay cả khóc la cũng không thể thốt thành tiếng.
Bóng rắn đến gần phía trước, giọng nam trong trẻo theo gió vang lên:
"Chảy xuống ba ngàn trượng, đi!"
Vừa dứt lời, một màn nước chợt loang ra giữa không trung, mang theo sức mạnh mênh mông, đổ ập xuống như búa rìu chém đứt rắn bảy tấc!
Bóng rắn hóa thành khói đen tan đi, người trẻ tuổi khoác áo xanh nhảy xuống từ nóc nhà, tóc đuôi ngựa buộc cao đung đưa theo gió, nghiêng mắt nhìn qua, đáy mắt sáng rỡ.
"Đợi lát nữa sẽ cho tỷ xem, lửa rừng cháy không ngừng."
Ba người dẫn bách tính vào một tòa nhà lớn, trên tấm bảng viết hai chữ "Diêm phủ".
Giang Nam có rất nhiều thương nhân giàu có, kẻ địch trước mặt, nhóm thương nhân hợp tác với Trấn Ách Ti, tự nguyện mở rộng cửa nhà thu nhận lưu dân, không chỉ bảo vệ, còn cho thuốc thang và đồ ăn.
Diêm gia là gia tộc giàu có tiếng tăm lừng lẫy Việt Châu, trong sân đã có hơn trăm người.
Vài thuật sĩ Trấn Ách Ti canh giữ trước cửa, Tạ Doãn Chi và rất nhiều du hiệp ở bên trong, giúp đỡ trừ yêu.
"Mau vào đi."
Thấy họ bình an, Tạ Doãn Chi nhìn một lúc mới yên lòng:
"Trong phủ có thuốc và đại phu mới."
Mạc Hàm Thanh ném khăn sạch:
"Lau vết máu trên mặt đi, yêu vật không an phận, đệ cẩn thận chút."
Nhiếp Trảm ngoan ngoãn gật đầu với Tạ Doãn Chi, quay đầu nói với nhóm người sau lưng:
"Không bị thương thì vào trong sân nghỉ ngơi, những người bị thương tiếp tục đi theo chúng ta."
Vào tòa nhà, không khí ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều.
Có Trấn Ách Ti trông coi, tuy bách tính bất an, nhưng cũng ôm hi vọng, không đến mức như bèo trôi trong nước, mặc yêu tà tra tấn.
Đi thẳng vào trong, đến sảnh chính.
Trong sảnh khoảng hơn hai mươi người hoặc nằm hoặc ngồi, đều bị thương từ nhẹ tới nặng.
Vài đại phu đi lại bên trong, nhìn kỹ vậy mà lại có năm sáu người tí hon màu đen nhảy nhót tưng bừng, giúp đỡ bưng trà đưa thuốc.
"Ôi."
Ngay cả Nhiếp Trảm cũng sửng sốt:
"Đây là...rối bóng?"
"Ừm."
Tần Tửu Tửu lười biếng đứng trong góc, nửa người lẩn trong bóng tối, giọng nói chậm rãi:
"Rất có ích."
"Quả thật có ích."
Lau mồ hôi trên trán, Diêm Thanh Hoan cười nói:
"Bất kể dùng dao hay khâu lại, bọn chúng chưa từng run tay."
Hắn vừa băng bó xong cho một thanh niên gãy chân, liếc thấy vài người vết thương chồng chất sau lưng Nhiếp Trảm, dịu giọng lên tiếng:
"Tìm chỗ trống ngồi xuống, ta sẽ xem vết thương cho mọi người."
Hắn vừa nói, vừa lấy vài viên kẹo trên bàn, đưa cho đứa bé trong lòng Mạc Hàm Thanh:
"Muốn ăn thử không? Đừng sợ, chờ bôi thuốc xong sẽ không đau nữa."
"Nếu đói, bên này có bánh và cháo."
Phụ nhân mặc áo gấm xách theo hai hộp đồ ăn, mở nắp ra, là cháo nóng tươi ngon:
"Đảm bảo ăn no."
"Phu nhân nói phải."
Nam nhân bên cạnh bà ấy mỉm cười dịu dàng, nhìn sang Diêm Thanh Hoan:
"Có cần chúng ta giúp không?"
"Không cần ạ."
Diêm Thanh Hoan cười đáp:
"Cha, nương, hai người vào sân nghỉ ngơi là được."
Hắn bảo nhóm người mới tới lần lượt ngồi xuống, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, chợt vui mừng nhướng mày:
"Vị này là...thiếu hiệp Hàn Tung? Sao huynh lại đến Việt Châu?"
Sau vụ án họa trung tiên, Diêm Thanh Hoan chưa từng gặp lại Hàn Tung.
Nghe nói hắn ta và Giang Bạch Nghiễn hẹn nhau quyết đấu một trận, kết quả thế nào, Giang Bạch Nghiễn không nói.
Trong lòng Hàn Tung ôm hai thanh kiếm, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt:
"Diêm công tử."
Hắn ta khựng lại một thoáng, ánh lửa nơi đáy mắt sáng ngời:
"Nghe nói Giang Nam nhiều hiệp sĩ, ta đến thỉnh giáo."
Trước nay hắn ta tự cao tự đại, mãi đến khi giao đấu với Giang Bạch Nghiễn.
Chỉ trong năm chiêu, kiếm Đoạn Thủy của người đó đã chỉ thẳng vào cổ họng hắn ta, một trận quyết đấu kết thúc nhanh gọn, ngay cả tóc của hai người cũng chưa kịp rối.
Hàn Tung hoảng hốt suốt ba ngày, rút kinh nghiệm xương máu, quyết định đến Giang Nam rèn luyện.
Thời gian gấp rút, Nhiếp Trảm, Mạc Hàm Thanh và Hàn Tung không ở lại quá lâu, rất nhanh đã rời khỏi Diêm phủ, cứu nhiều người hơn.
Diêm Thanh Hoan lau sạch mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, sắp xếp chỗ cho người bị thương, cầm máu chữa thương, chuyện nào cũng tự mình làm, đâu ra đấy.
Mười năm trước xảy ra biến cố, hắn vẫn là trẻ nhỏ không hiểu chuyện đời, giờ đây cảnh cũ lặp lại, hành động chẳng mấy lưu loát.
May mà không sơ sót gì.
Băng bó xong cho nhóm người bị thương mới, Diêm Thanh Hoan đưa cho mỗi người vài viên thuốc:
"Uống cái này, có thể loại bỏ tà khí."
"Đa tạ đại phu."
Một người già áo quần tả tơi run rẩy nhận lấy, hai mắt ngấn lệ:
"Thuốc này quý quá, chúng ta không có gì đền đáp..."
"Không quý, không quý."
Diêm Thanh Hoan cười bảo:
"Đây là đan dược do ta tự điều chế, chỉ dùng thảo dược trong núi thôi, cứ yên tâm uống đi ạ."
Cha hắn thò đầu vào:
"Đơn thuốc đứa nhỏ này tự mình điều chế, mất nửa năm mới luyện ra được. Ôi chao, khoảng thời gian đó, khiến thằng bé buồn bực đến độ..."
Ông ấy nói chuyện như chim công xòe đuôi, rất có vẻ cùng chung vinh quang.
Ghét bỏ mất mặt, mẹ Diêm Thanh Hoan nhét miếng bánh hoa đào chặn miệng ông ấy, yên tĩnh một lúc, cũng không nhịn được lên tiếng:
"Chúng ta đã thử qua rồi, rất có ích."
Diêm Thanh Hoan dở khóc dở cười, nghe bên ngoài có tiếng kêu gào, thuận thế nhìn qua.
Lại có tà vật muốn xông vào phủ, bị Trấn Ách Ti tiêu diệt.
Giữa hàng mày thoáng phiền muộn, Diêm Thanh Hoan chớp mắt, xua tan những tạp niệm dư thừa, đi đến chỗ người bị thương kế tiếp.
Lòng hắn biết rõ, lương thực và thuốc sẽ có ngày cạn kiệt, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách.
Chẳng rõ phía Huyền Tẫn Môn, rốt cuộc thế nào.
Biên giới Thanh Châu, Huyền Tẫn Môn.
Ác ma thượng cổ thức tỉnh, vô số yêu tà xông vào hang động, đều mất mạng ngay tại chỗ chẳng chút ngoại lệ.
Trận thuật, phù thuật, bí thuật, đao pháp, nhạc pháp...
Rất nhiều đại năng trong hang động vây giết, bất kỳ sinh vật sống nào cũng không được phép vào trong.
Pháp trận nhốt ác ma thượng cổ, có tên "lập ngục".
Mắt trận của lập ngục, là Huyền Tẫn Môn.
Bạch Khinh cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mắt trận rung chuyển.
Họ đã nhận được tin báo của Mạnh Kha, biết chuyện vật chứa.
Hoang mang trong lòng nàng ta tan đi hơn phân nửa, chỉ còn sót lại một nghi vấn duy nhất.
Vì sao lại là Giang Bạch Nghiễn?
Từ nhỏ Giang Bạch Nghiễn cô độc chịu bao khổ sở, quanh năm giết chóc, dẫu là thế...
Nhưng nếu không phải tán nhân Huyền Đồng giết chết toàn bộ Giang phủ, sao chàng có thể gặp phải tà tu, sống bằng sát phạt kia chứ?
Đại Chiếu có ngàn vạn người, tại sao ác ma thượng cổ hết lần này đến lần khác lại chọn trúng Giang Bạch Nghiễn?
Đôi mắt tán nhân Huyền Đồng đỏ ngầu, như mất hết thần trí, lại như hưng phấn tột độ, thời gian dài không nói tiếng nào, chẳng hỏi được nguyên nhân.
Bạch Khinh mím môi, chăm chú nhìn hai vết nứt trên cửa Huyền Tẫn Môn.
Nói là "cửa", thực ra mắt trận này trông giống một tấm gương khổng lồ hơn, trong gương mờ mịt hỗn độn, một vùng trời nhỏ do tà khí tạo thành.
Từ khi mẫu thân hi sinh trong đại chiến, mỗi năm Bạch Khinh đều đến đây cúng bái, cực kỳ quen thuộc với nó.
Bỗng dưng, nàng ta nghe thấy tiếng vang "răng rắc".
Vết nứt kéo dài, càng nhiều càng dày, nàng ta thử sửa lại, ngặt nỗi chỉ như cát trong sa mạc.
Ở hiện trường không chỉ mình nàng ta là trận sư, sắc mặt tất cả mọi người đều nghiêm nghị.
Trận lập ngục cần linh khí khổng lồ, họ chỉ có một cơ hội lập trận lại từ đầu...
Chính là khoảnh khắc Giang Bạch Nghiễn vùng thoát khỏi tâm ma cảnh, giết chết ác ma trong cơ thể.
"Có được không?"
Nam nhân khoác áo choàng trắng gằn giọng:
"Ác ma thấu hiểu cái ác trong nhân tính nhất, tâm ma do nó lập..."
Lời hắn ta nói được một nửa chợt im bặt, cau mày không lên tiếng.
"Chờ tin tức thôi."
Thi Kính Thừa nói:
"Đứa nhỏ kia...tâm tính mạnh mẽ."
Người trưởng thành trong máu tanh và đau đớn, sao có thể mềm yếu nhu nhược được.
Siết chặt đao trong tay, sắc mặt Thi Kính Thừa nghiêm nghị.
Chỉ nghe thấy vài tiếng nổ lách tách giòn vang, vết nứt Huyền Tẫn Môn nhiều hơn, tà khí phá cửa, ập đến trước mặt!
Cảm giác áp lực quen thuộc lại kéo đến, có người hoảng hốt thốt lên:
"Ác ma...phá trận rồi!"
Tà khí sát ý cuồn cuộn, như sóng lớn vùi lấp cơ thể, muốn nuốt chửng mọi người.
"Trừ trận lập ngục...vì sao lại còn pháp trận khác?"
Tà khí ngưng tụ thành vô số sợi râu dài, dùng sức mạnh dời núi lấp biển lao về trước, Thi Kính Thừa chém đứt đoạn:
"Cái gì?"
Tà khí quá nồng, dẫu là ông, cũng bị đè ép đến ù tai, cổ họng tanh ngọt.
"Ác ma vẫn chưa thoát ra hoàn toàn."
Một trận sư khác nhanh chóng lên tiếng:
"Trong trận lập ngục, còn pháp thuật khác trói chặt nó."
Nhưng điều này không đúng.
Nếu muốn nhốt ác ma thượng cổ, phải khởi động pháp trận ghê gớm nhất hiện nay.
Trận lập ngục do bốn mươi chín trận sư mạnh nhất hợp sức lập ra, còn có pháp thuật nào vượt qua nó nữa?
Mọi người ngạc nhiên không ngớt, bỗng dưng tầm nhìn mờ tối.
Huyền Tẫn Môn vẫn sừng sững trước mặt, không gian mà họ đang ở lại xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Hang động tan biến mất dạng, Thi Kính Thừa ngước mắt, phát hiện mình đang ở trong một vùng hỗn độn.
Xung quanh u ám không ánh sáng, như một cuộn tranh đẫm mực, nơi nào cũng có sương mù lan tràn.
Sắc mặt ông vẫn như thường, chỉ có đôi mắt thoáng u ám.
Ác ma bị nhốt trong trận không ra được, cho nên làm theo cách ngược lại, kéo họ vào bên trong Huyền Tẫn Môn.
Nơi này là ranh giới giao nhau giữ tà cảnh và hiện thực.
"Nhanh."
Thi Kính Thừa nói:
"Ra khỏi Huyền Tẫn Môn."
Chỗ này giăng đầy tà khí, không thể ở lâu.
Ông khó khăn lắm mới dứt lời, vùng đất dưới chân lại điên cuồng rung chuyển, hóa thành cái miệng khổng lồ đầy nanh nhọn, đột ngột khép lại!
Đao Độ Ách đâm nghiêng, ánh đao như điện xẹt, xuyên qua sương tà.
Không chờ động tác kế tiếp của ông, lại có tà khí như muốn nuốt chửng trời đất lao tới, làm người ta chẳng thở nổi.
Bạch Khinh cảnh giác nín thở:
"Chỗ này..."
Nàng ta chần chừ quan sát xung quanh:
"Ta cảm nhận được linh khí, trừ hơi thở của chúng ta ra."
Hang ổ của ác ma, sao lại có linh khí tồn tại?
Huyền Tẫn Môn đã phong ấn suốt mười năm, nếu có sinh linh khác ở đây...chẳng phải đã chịu đựng tà khí ăn mòn suốt mười năm ư?
Bạch Khinh không rảnh nghĩ kỹ.
Tà khí vô tận, nàng ta chẳng thể phân tâm dù chỉ một giây, dẫn dắt linh tuyến trải rộng, tỏa ra ánh sáng trắng muốt.
Cả một vùng trời nhỏ, đều đang đối địch với họ.
Gió lạnh ập tới, rạch vài vết xước trên mặt nàng ta.
Bóng tối kéo dài không bờ bến, chẳng chút dấu hiệu báo trước, Bạch Khinh liếc thấy một vệt sáng nhạt.
Là linh khí.
Linh khí không thuộc về bất kỳ ai trong số họ.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, như sóng dữ đến gần.
Nàng ta nghiêng mắt nhìn qua, chợt ngẩn ngơ...
Bạch Khinh thấy một thanh kiếm.
Kiếm khí phá nát không gian, như cầu vồng trắng xuyên trời, một thoáng ấn tượng đậm sâu.
Người cầm kiếm bước đi trên không, áo trắng tung bay, như mũi đao rạch tan bóng tối.
Sau lưng người đó, vậy mà có đến cả ngàn bóng người, có nam có nữ, như đã từng quen biết.
Lần đầu tiên, trường đao Thi Kính Thừa khựng lại.
"Kính Thừa?"
Chạm vào tầm mắt ông, người thanh niên dẫn đầu mỉm cười rạng rỡ, mày mắt tuấn tú trong trẻo, giống hệt năm xưa:
"Sao huynh lại đến đây?"
Bạch Khinh nhận ra ông ấy.
Mười năm trước, kiếm khách từng lập chiến công lừng lẫy, cuối cùng lại mang danh phản bội...
Giang Vô Diệc.
Sau khi ông ấy vung kiếm, những người khác cũng xôn xao hành động.
Chỉ một thoáng ngắn ngủi, Bạch Khinh nghe thấy tiếng vang của trống nhiếp hồn đất Tạng, liếc thấy loan đao ánh bạc của Miêu Cương, cũng nhìn ra những gương mặt hoặc quen thuộc hoặc xa lạ, đến từ ngũ hồ tứ hải, đông tây nam bắc.
Trong lòng giật mình khẽ động, nàng ta ngước mắt nhìn qua, xuyên qua biển người, bắt lấy bóng áo đỏ thân quen.
Nữ tử khoác áo choàng đỏ mắt phượng hẹp dài, đầu ngón tay móc lấy từng sợi linh tuyến, soi sáng đồng tử màu hổ phách.
Hai người nhìn nhau, nữ nhân cong môi mỉm cười.
Tim như nổ vang, Bạch Khinh thì thầm:
"Mẹ...?"
Thế nên cuối cùng nàng ta đã hiểu, trừ trận lập ngục ra, rốt cuộc là thứ gì đã trói buộc ác ma.
Các tướng sĩ chết trận năm đó, vẫn chưa đầu thai chuyển thế.
Cho dù người chết đạo tan, linh hồn vẫn bất diệt.
Mười năm nay, ngàn vạn vong hồn ở lại nơi này, lấy thân lập trận, dùng hồn xây ngục, sử dụng linh khí của mình, trấn áp ác ma cực ác.
Họ bỏ mạng tại đây, cam lòng hóa thành màn chắn sau cùng, nâng cao con đường sống còn cho ngàn vạn người Đại Chiêu.