Thời tiết ở lưu vực ven sông cuối cùng đã bắt đầu tốt lên, lúc bầu trời lộ ra một tia thái dương, Văn Tố suýt nữa kích động muốn lau nước mắt.
Mấy ngày qua cứ liên tục oi bức lắm mưa, khiến chút xíu bệnh vặt kia của Nhiếp chính vương cứ kéo dài mãi, đến nay vẫn còn chút không thoải mái. Hiện giờ rốt cuộc coi như có dấu hiệu tốt, thực sự khiến người ta vui mừng.
Nàng đứng ở ngạch cửa duỗi thắt lưng mỏi nhừ, chuẩn bị như thường lệ đến xem thử Nhiếp chính vương thì thấy có một người cầm một tay nải bước vào sân viện của nàng.
Vẫn là trang phục áo ngắn cùng váy dài trắng tinh như trước, tóc cài trâm gỗ, tư thái đoan trang, chính là nữ tử hôm trước đã đến tìm Nhiếp chính vương.
Văn Tố lập tức nghênh đón, “Vị…phu nhân này, tới tìm ta sao?”
Thấy nàng hôm đó cùng với Lâm Tuyên rất mực thân thiết, hẳn là phu thê nhỉ, xưng hô phu nhân có lẽ không nhầm.
Nữ tử cười gật đầu, “Dân phụ đích thực đến tìm Văn đại nhân, đại nhân không cần đa lễ, dân phụ họ Lương tên Khánh Đức, gọi thẳng tên họ là được.”
Lương Khánh Đức?
Trong đầu Văn Tố tức tốc rà soát một lượt, xác thực mình chưa từng nghe qua tên này, đối với cái gọi là “quan hệ thân tình” giữa nàng và Nhiếp chính vương thực sự là càng lúc càng mơ hồ…
Sau bữa cơm trưa, Văn Tố sắc một chén thuốc bổ đưa tới cho Nhiếp chính vương.
Mấy ngày qua Tiêu Tranh gầy đi không ít, gò má cũng hõm xuống nhiều, ngồi ở đó ít đi vài phần uy nghiêm ngày thường, lại nhiều thêm mấy phần tiều tụy, nếu không nhìn kỹ, còn cho rằng là một Bình Dương vương khác.
Sau khi nhìn hắn uống hết chén thuốc, Văn Tố mới thăm dò hỏi một câu: “Vương gia, cảm thấy thế nào?”
Nhiếp chính vương từ nhỏ lớn lên ở phương Bắc, mặc dù lần này ngả bệnh chỉ vì thủy thổ không hợp, nhưng phương Nam vào mùa này độ ẩm cao, nếu không cẩn thận điều dưỡng, sau này e là sẽ để lại mầm bệnh, bát thuốc ấy chính là trừ bỏ gốc bệnh.
Tiêu Tranh thấy nàng quan tâm đến mình như vậy, trong lòng sớm đã mãn nguyện vô cùng, gật đầu mỉm cười dịu dàng, “Thuốc Văn khanh sắc đương nhiên là tốt rồi.”
Văn Tố hì hì cười khan hai tiếng, mặt dày nói: “Thực ra….thuốc này là do vị phu nhân tên Lương Khánh Đức kia đưa tới.”
Sáng hôm nay Lương Khánh Đức đến tìm nàng chính là vì chuyện này, bởi vì Tiêu Tranh vốn kiên quyết không gặp mặt, cho nên mới chuyển sang cầu cứu Văn Tố.
Giữa hai người là quan hệ gì, trong lòng Văn Tố như thể có hàng trăm hàng ngàn móng vuốt đang cào loạn, thế nên nhịn không được đem sự thực nói ra, thực tế là mượn dịp thăm dò.
Tiêu Tranh nghe nàng nói thế hết nửa ngày cũng không lên tiếng, mãi đến khi Văn Tố cho rằng đã chọc hắn giận, mới nghe thấy hắn nói: “Thế thì đa tạ nàng ta, có điều lần sau vẫn xin nàng ta đừng tới nữa.”
“Hả, dạ.” Văn Tố thất bại thở dài một tiếng, xem ra không tìm được đáp án rồi.
Đang chuẩn bị cáo từ rời đi thì ngoài cửa chợt truyền đến một trận ầm ĩ, Triệu Toàn ở bên ngoài lửa giận phừng phừng quát: “Lâm tiên sinh, tại hạ kính trọng ngài là anh hùng một phương, xin chớ đánh mất lễ nghi!”
Văn Tố nghe thấy liền sửng sốt, vội vàng chạy qua đẩy cửa mở ra, nhất thời ngạc nhiên không thôi.
Lâm Tuyên tựa thần tiên kia đang đẩy đẩy kéo kéo với Triệu Toàn, khí chất văn nhã mất sạch. Thấy cửa mở ra, hắn liền lập tức thả tay, đẩy Triệu Toàn sang bên rồi vọt tới bậc cửa, “Thoái Chi, sáng nay Khánh Đức tới tìm ngươi, ngươi có gặp không?”
Tiêu Tranh từ trong phòng bước tới bên cửa, hừ lạnh một tiếng: “Bổn vương từng nói không muốn gặp lại nàng ta, ngươi tưởng đây là nói đùa à?”
Ánh mắt hai người lại tiềm ẩn lửa giận, Văn Tố vội nhấc tay nói: “Ta gặp rồi, sáng nay người nàng đến tìm là ta.”
Lâm Tuyên nghe thế lập tức kéo tay nàng, giọng điệu gấp gáp nói: “Thế nàng đâu rồi?”
Tiêu Tranh vốn sắp vì hành động này mà nổi giận, nghe thế không khỏi ngạc nhiên, “Ý ngươi là gì?”
“Ý gì? Mấy hôm nay ta dặn nàng không được ra ngoài, nếu không phải vì nhớ ngươi, nàng sao lại phải đến đây? Hiện giờ nhất định là bị đám người kia bắt đi rồi.”
Lâm Tuyên càng nói càng vội, càng nói càng hoảng, cuối cùng dứt khoát thả tay chạy đi, nét mặt hoảng loạn.
Tiêu Tranh kinh hãi trong thoáng chốc, đột ngột nói: “Triệu Toàn, lập tức tập hợp ám vệ đi theo hắn tìm người, nhất định phải tìm được Lương Khánh Đức!”
“Dạ, Vương gia!”
Văn Tố bị một màn này hù cho ngẩn ra, hết nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn…
Cứ thế đợi mãi đến khi chạng vạng, Triệu Toàn cuối cùng mới trở lại. Hắn một đường tức tốc đến trước mặt Tiêu Tranh, lên tiếng nói: “Vương gia, Lâm tiên sinh tìm được phu nhân hắn rồi, có điều đã bị tri phủ Thái Châu giam giữ.”
Thái Châu vốn thuộc địa phận quản hạt của phủ Dương Châu, có điều bởi vì Dương Châu hiện thời đang rơi vào tay phản thần nên mới ở Thái Châu lại lập nên một chức tri phủ, thống lĩnh các châu huyện xung quanh.
Một tri phủ sao lại đột nhiên bắt người?
Tiêu Tranh thoáng suy nghĩ, trong lòng liền hiểu rõ, nhất định là vì chuyện Lâm Tuyên tố giác tham quan. Hắn ở trong phòng đi lại vài bước rồi bất ngờ cầm bội kiếm bước ra cửa, “Dẫn bổn vương đi xem thử!”
Đường xá vẫn lầy lội như trước nên xe ngựa chạy rất chậm, Tiêu Tranh không đợi được, dứt khoát cùng Triệu Toàn bỏ xe cưỡi ngựa, phi như bay mà đi.
Văn Tố cũng đi theo, nhưng chỉ đành ở phía sau thúc giục xa phu gia tăng tốc độ đánh xe. May mà nơi họ ngụ lại cách phủ đệ tri phủ Thái Châu không xa, rất nhanh thì đã đến nơi.
Thấy bên cửa có hai con ngựa đang đi qua đi lại, biết Nhiếp chính vương đã tới rồi, nàng liền vội vàng nhấc chéo váy nhảy xuống xe.
Cửa lớn mở rộng, ngay cả một người canh gác cũng không có, nàng một đường chạy vào tiền viện, vừa ngước lên đã thấy một người quỳ ở phía trước, Nhiếp chính vương đứng quay lưng về phía hắn, trường kiếm trong tay sớm đã rút ra khỏi vỏ, hàn quang lạnh lẽo.
Nàng kinh hãi, đảo mắt xung quanh một vòng, chỉ thấy Triệu Toàn nghiêng người chắn phía trước Nhiếp chính vương, đằng trước là một người trung niên đang run cầm cập quỳ ở đó, trông có chút ấn tượng, hẳn là tri phủ Thái Châu.
Văn Tố không dám tiến lên, lại không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng một trận rối rắm.
Tầm mắt đảo quanh bốn phía một lượt, chợt nhìn thấy Lâm Tuyên ôm Lương Khánh Đức từ hậu viện chạy ra, sau lưng theo vài hắc y nhân, rất nhanh liền biến mất, có lẽ chính là ám vệ trong truyền thuyết.
Cước bộ Lâm Tuyên rất vội vàng, Lương Khánh Đức trong lòng vô lực thõng tay xuống, dường như đã hôn mê.
Văn Tố theo phản xạ nhìn qua Nhiếp chính vương, chỉ thấy bóng lưng hắn cứng đờ, một khắc sau cổ tay chuyển động, định chém nơi cổ tri phủ Thái Châu nhưng bị Triệu Toàn hoảng hốt ngăn lại, “Vương gia, không được, hắn là mệnh quan triều đình đó.”
“Hừ, mệnh quan triều đình thế này, có giết một trăm lần cũng không giải được nỗi hận trong lòng bổn vương!”
“Vương gia!” Văn Tố hấp tấp chạy đến, chỉ Lương Khánh Đức, “Cứu người quan trọng hơn.”
Tiêu Tranh lúc này mới buông trường kiếm trong tay, tri phủ Thái Châu sớm đã sợ đến ngất đi, người quỳ xung quanh cũng một phen thất kinh, tiếng khóc vang dội.
“Quay về! Lập tức tìm đại phu! Tống giam tri phủ Thái Châu, chờ xét xử!”
Vài mệnh lệnh đưa xuống, Tiêu Tranh nhanh chóng đến trước mặt Lâm Tuyên, ngập ngừng, dường như có chút do dự, một lúc lâu sau mới đem kiếm trong tay đưa cho Triệu Toàn, duỗi tay muốn đỡ Lương Khánh Đức.
“Thoái Chi, để cho ta.” Giọng Lâm Tuyên có chút mỏi mệt, tay siết chặt, hình như có hơi phòng bị.
Tiêu Tranh cứng ngắc thu tay về, lúc chăm chú nhìn Lương Khánh Đức, trong mắt không rõ là hổ thẹn hay đau lòng, môi mấp máy vài lần, cuối cùng vẫn không thốt nên lời…
*
Lương Khánh Đức chỉ bị hoảng sợ, không có gì nghiêm trọng, sau khi đại phu kiểm tra uống thuốc liền ngủ thiếp đi.
Lâm Tuyên mấy ngày qua vẫn luôn bận rộn việc trị thủy, sớm đã mệt vô cùng, lại bận tâm chăm sóc người khác, quả thực là không chịu nổi. Văn Tố không nỡ thấy đối tượng mình sùng bái vất vả, tự tiến cử muốn chăm sóc Lương Khánh Đức.
Tiếc là lòng tốt này của nàng vốn không chống trụ được, ở trong phòng yên tĩnh như vậy, Lương Khánh Đức lại ngủ say đến thế, chống chọi tới nửa đêm nàng liền nửa quỳ trên đất, bò ra thành giường ngủ thiếp.
Trong giấc ngủ này nằm mộng, nàng mơ thấy có người bước vào phòng. Ngoài cửa sổ đã lấp ló ánh mặt trời, ánh nắng không mạnh, nhìn không rõ, nhưng mùi mực thoang thoảng trên y phục ấy đã nói với nàng, người tới hẳn là Nhiếp chính vương.
Nàng mở mắt nhìn hắn, thấy hắn nửa quỳ bên giường, giữ chặt tay Lương Khánh Đức nhẹ giọng gọi nàng ấy, chỉ là âm thanh rất nhỏ, gần như phải vểnh tai lên mới nghe rõ hắn nói gì.
“Tỷ tỷ….”
Gì chứ? Tỷ tỷ?!
Nhiếp chính vương vậy mà lại có tỷ tỷ?
Văn Tố suýt nữa thì kêu lên.
Đúng rồi, hoàng tộc Tiêu thị nam đinh không nhiều, từ trước đến giờ vẫn xem trọng hoàng tử nhiều hơn nữ tử. Trong chốn thâm cung bao nhiêu công chúa dường như chỉ có thể để lại một cái tên, thậm chí có người ngay cả mẫu thân là ai cũng không hề ghi lại, ngoại trừ có cống hiện cực lớn, tỷ như hòa thân mới được ghi chép một hai dòng trên sách sử.
Nàng hiểu ra, Nhiếp chính vương nếu như thật sự có một tỷ tỷ, trái lại cũng không có gì ngạc nhiên.
Đang suy nghĩ lại thấy Nhiếp chính vương đột ngột buông tay, quay đầu nhìn sang nàng.
Ế, không phải bởi vì bị nàng nghe thấy bí mật này mà tức giận chứ?
Văn Tố kỵ nhất chính là tính cách mạnh mẽ cường đại của hắn, thấy thế theo phản xạ liền muốn rụt người về sau.
Lùi đến vui vẻ, Nhiếp chính vương đã tới trước mặt, ngồi xuống, một tay ghìm sau lưng nàng, ngăn động tác của nàng, “cẩn thận, sắp đụng góc bàn rồi.”
Kỳ lạ, trong mơ nghe thấy giọng nói ngài ấy vậy mà lại cảm thấy có chút dịu dàng.
Quả nhiên mơ đều trái ngược nha!
Đầu óc trong lúc mơ mơ màng màng đều là những suy nghĩ loạn thất bát tao, còn chưa hiểu rõ thì cơ thể đã nhẹ bẫng, người được Nhiếp chính vương ôm lấy, đầu tựa vào lồng ngực hắn, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập.
Văn Tố sửng sốt, giấc mơ này……….liệu có phải có chút quá thật rồi không?
Nhiếp chính vương cúi đầu, dán bên tai nàng thấp giọng nói: “Ngủ trên đất sẽ bị lạnh, trở về thôi.”
Cứ thế được hắn ôm ra khỏi cửa phòng, lại bước vào phòng, trong suốt đoạn đường đó gió nhẹ thổi qua khiến nàng đột nhiên tỉnh táo.
Mẹ ơi, đây nào có phải mơ gì chứ, vốn chính là thực mà!
Nhưng nằm trong lòng Nhiếp chính vương có thể biểu hiện gì đây trời?
Văn Tố có gắng khiến cơ thể cứng ngắc của mình thả lỏng lại thả lỏng, chứng tỏ mình vẫn còn đang ngủ say.
Tiêu Tranh khe khẽ mỉm cười, đặt nàng lên giường nhưng vẫn không vội rời đi, cứ như thế ngồi ở mạn giường, “Văn khanh, bổn vương biết khanh đã tỉnh rồi.”
Văn Tố tiếp tục giả chết, chứng tỏ người nhìn nhầm rồi.
“Cũng được, như vậy cũng tốt, bổn vương có thể an tâm nói với nàng….” Giọng hắn cực thấp, nghe mà như thể ở nơi ảo mộng, “Nàng không nghe lầm, Lương Khánh Đức đích thực là tỷ tỷ của bổn vương, cho nên lấy họ Lương, bởi vì nàng nhớ gia quốc. Nàng ấy vốn họ Tiêu, Khánh Đức là phong hào, trong hàng hoàng nữ xếp thứ chín, người đời xưng Khánh Đức công chúa.”
“Lâm Tuyên vốn là tây tịch1 tiên sinh của bổn vương, ở phủ đệ của huynh trưởng chỉ dạy bổn vương đọc sách luyện chữ, nhưng sau đó lại lừa gạt tỷ tỷ của bổn vương đến dân gian, chuyện đại khái chính là như vậy.”
1Tên gọi khách hoặc gia sư, thời xưa chủ ngồi ở phía Đông, khách ngồi ở phía Tây.
“Đêm bổn vương ra đời, gần như không có ký ức về phụ mẫu, may mà còn có một huynh trưởng như huynh lại như cha, một tỷ tỷ như tỷ lại như mẹ, ít nhiều đã bù đắp những thiếu sót đáng tiếc. Tiếc là hai người này sau khi tiên đế lên ngôi không lâu thì một người buông tay nhân thế, một người trốn khỏi cửa cung………”
Chỉ để lại mình hắn, một thiếu niên ở giữa triều đường khổ sở giãy giụa tranh đấu, rốt cuộc có được vị trí như bây giờ, lúc gặp lại đã là cảnh còn người mất.
Một phen tự thuật ngắn ngủi gần như không chút tô vẽ, nhưng Văn Tố mơ hồ xuyên qua bóng dáng cao ngạo cô độc của hắn nhìn thấy người thiếu niên của năm đó.
Tranh đấu quyền thế, trăm rèn ngàn luyện(2) mới có được khí thế oai hùng rực rỡ như bây giờ.
(2)Nguyên văn: thiên chùy bách luyện, trường hồng quán nhật.
Nàng ngẩn ngơ mở mắt, mãi đến khi hắn bật cười, “Sao vậy? Không vờ ngủ nữa à?”
“À…………” Văn Tố chậm chạp bò dậy, “Vương gia tha tội.”
“Nếu bổn vương không tha thứ thì sao?” Tiêu Tranh từ từ đến gần, vốn cố ý trêu chọc nàng, nhưng đến khi nơi đầu mũi tràn ngập mùi hương hoa hòe từ người nàng tỏa ra thì chợt nhớ lại xúc cảm một khắc trước đó ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, lồng ngực nhịn không được một trận kích động.
“Văn khanh………….” Giọng hắn có chút khản đặc, dưới ánh sáng mờ mờ chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh của nàng, hấp dẫn hắn từng chút từng chút đến gần.
Hô hấp Văn Tố chợt trở nên gấp gáp, mặt từng đợt từng đợt nóng bừng, nghệch ra nhìn gương mặt cách mình càng lúc càng gần, không cách nào nhúc nhích.
Vào thời khắc mấu chốt thì bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng ho nhẹ của Triệu Toàn, một khắc sau giọng Tề Giản đã vang lên: “Vương gia, kinh thành cho người gửi vật tư tới, thỉnh Vương gia và Văn đại nhân đến kiểm tra một lượt.”
Lại là hắn!!!
Tiêu Tranh siết nắm đấm buồn bực lên tiếng: “Đây là lúc nào ngươi biết chứ?”
Tề Giản bình tĩnh đáp: “Trời sáng rồi, Vương gia.”
Văn Tố quay đầu liếc nhiền bên ngoài cửa sổ, quả nhiên thái dương đã lộ ra.
Hai người ngượng ngùng không thôi, thoáng chỉnh trang lại một phen rồi bước ra cửa, dường như để phá vỡ bầu không khí xấu hổ, Tiêu Tranh ho khan một tiếng nói: “Chuyện mượn tiền lần này tất cả đều là công lao của Văn khanh, đợi sau khi hồi kinh, bổn vương sẽ trọng thưởng.”
Văn Tố nghe thấy câu này trong lòng thoáng chốc mừng như nở hoa, ngượng ngùng gì sớm đã quên sạch. Tề Giản ở một bên hình như có lời muốn nói với nàng cũng bị nàng phớt lờ.
Ba người rẽ qua hành lang, vừa sắp tiến vào tiền sảnh thì Nhiếp chính vương đi ở phía trước chợt dừng bước, mặt lộ vẻ không vui với cửa lớn tiền sảnh.
Văn Tố nghi hoặc bước lên, thò đầu nhìn bên trong, lập tức kinh ngạc kêu lên: “Triều Khanh? Huynh sao lại tới đây?”
Lưu Kha vẻ mặt vui mừng bước lên hành lễ với Nhiếp chính vương, “Hạ quan phụng mệnh Bình Dương vương áp tải vật tư đến.”