Cảnh vật buổi chiều nhạt màu trong một khu phố yên tĩnh, ánh sáng mềm mại chiếu qua cửa sổ vào phòng của Xà Cương. Đằng Cận, với nụ cười thân thiện và tập bài tập trong tay, bước vào nhà bạn mình để giúp đỡ. Xà Cương, người vừa mới nghỉ học, đang nằm trên giường, cảm thấy mệt mỏi và không muốn làm gì nhiều.
Khi Đằng Cận bước vào, anh nhận thấy không khí trong phòng có chút lạ. Xà Cương dường như có vẻ không thoải mái lắm, và việc Đằng Cận phải đến thăm đã tạo ra một tình huống khó xử. Đằng Cận cảm thấy sự căng thẳng và ngại ngùng từ cả hai bên.
“Cảm ơn cậu đã đến giúp mình,” Xà Cương nói, cố gắng mỉm cười dù cảm giác không được tốt.
“Không có gì đâu, chỉ là một việc nhỏ thôi mà,” Đằng Cận đáp, nhưng ánh mắt anh không thể che giấu sự lo lắng. Cả hai bắt đầu ngồi xuống và lật mở bài tập, nhưng sự chú ý của họ liên tục bị kéo đi bởi những cử chỉ không thoải mái và những câu hỏi ngớ ngẩn.
Bầu không khí trở nên ngượng ngập khi Đằng Cận vô tình làm rơi một quyển sách và Xà Cương phải với tay để nhặt lên. Đôi tay họ chạm vào nhau trong khoảnh khắc đó, làm cả hai cảm thấy đỏ mặt và không biết nói gì.
“Xin lỗi, mình…” Đằng Cận nói, ngập ngừng, trong khi Xà Cương cố gắng làm lơ và lấy lại sự bình tĩnh.
Khi họ tiếp tục công việc, những câu chuyện nhỏ và tiếng cười nhẹ nhàng bắt đầu làm giảm bớt sự căng thẳng. Đằng Cận nhận ra rằng dù tình huống có phần khó xử, sự giúp đỡ của anh không chỉ đơn thuần là vì bài tập, mà còn là cách để thể hiện sự quan tâm và tình bạn.
Cuối cùng, bài tập được hoàn thành, và cả hai người cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Dù tình huống ban đầu có phần khó nói, nhưng sự chân thành và nỗ lực giúp đỡ đã tạo ra một khoảnh khắc quý giá trong tình bạn của họ. Cả Đằng Cận và Xà Cương đều nhận ra rằng, dù trong những tình huống không thoải mái, tình bạn vẫn có thể là một nguồn động viên và sự hỗ trợ tuyệt vời.