Nhưng hắn chỉ ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, sau đó run rẩy đứng lên, nắm vào tay nắm cửa phòng tắm, mở cửa ra, chạy ra ngoài.
Lúc này tôi mới phản ứng lại.
Trời ơi! Sao tôi lại đồng cảm với hắn?
-Hu hu... anh là đồ dê xồm đáng chết... hu hu... tôi liều mạng với anh!
Làn khói đen bốc lên sau lưng, tôi vội vàng mặc quần áo vào rồi lao ra ngoài như một cơn gió.
Ơ? Người đâu?
Hắn là siêu nhân, người nhện hay là người sắt? Sao thoáng cái đã mất tăm mất tích rồi?
-Hừ! Cũng may anh biết điều, chạy nhanh, nếu không chắc chắn tôi sẽ cho anh một bài học... Hu hu, bên ngoài tối quá, đáng sợ quá, mau quay về thôi!
Meo... meo! .
Một con mèo hoang ngồi trên bờ tường con phố đối diện, đôi mắt xanh nhấp nháy như một con đom đóm.
-Mẹ ơi! - Tôi hộc tốc chạy vào nhà.
Gâu gâu! ...
Vừa chạy về đến cửa, Cục Xương đã nhào vào người tôi, làm tôi ngã ra sau.
-Hi hi, Cục Xương, vẫn là em tốt nhất. - Tôi cười hỉ hả vuôt bộ lông trắng của Cục Xương. - Ơ? Tiểu Quỷ đâu? Thằng tiểu quỷ này, bảo nó lấy giúp bộ quần áo mà nó lại dẫn sói về nhà. Hừ, tức quá đi mất! Cục Xương, chúng ta đi tìm nó tính sổ!
- Tiểu Quỷ, em ở đâu? Mau ra đây!
Lạ thật, thằng tiểu quỷ này biến đi đâu mất nhỉ? Á! - Dê xồm nhà vệ sinh tới thì không thấy tiểu quỷ đâu, chẳng nhẽ nó bị...
Chẳng nhẽ nó bị Dê xồm nhà vệ sinh bắt đi rồi? Có thể lắm, làm thế nào đây? Mình phải báo cảnh sát thôi, hu hu, tiểu quỷ đáng thương, liệu có bị người ta xẻo thịt làm thịt nướng không?
-Di động, di động, 11...
Nút cuối cùng chưa kịp ấn thì tôi đã nghe thấy có một giọng nói không rõ tiếng vang lên từ phòng ngủ của tôi.
Thình thịch...
Tôi chạy nhanh vào phòng ngủ, thấy quần áo chất đầy phòng. Tiểu quỷ đang bị chôn giữa đống quần áo. Nó vùng vẫy muốn thoát ra ngoài, nhưng không tài nào tìm được phương hướng.
-Ha ha... buồn cười quá! Ha ha ha...
Tôi cười chảy nước mắt, suýt nữa thì ôm bụng lăn lộn trên đất.
Ha ha, chắc chắn là thằng nhóc này mở cái tủ quần áo vô địch của tôi nên bị đống đồ lộn xộn cùng đống quần áo chất cao như núi bên trong đổ vào người.
-Hừ hừ...
-Được rồi, để chị cứu em! Ha ha ha...
Gạt đống quần áo trên đầu tiểu quỷ ra, cuối cùng một gương mặt to bằng bàn tay cũng xuất hiện trước mắt tôi. Tôi ôm chầm lấy nó.
-Hu hu... cũng may mà em không bị người ta xé thịt mang nướng. Chị nói cho em biết, vừa nãy có một gã dê xồm đến nhà mình, hơn nữa hắn còn... ừm, chuyện này trẻ con không hiểu, không được nói...
-Đồ ngốc!
Tiểu quỷ đẩy tôi ra, nhìn tôi khinh bỉ.
-Cái tủ của bà như một bãi chiến trường.
-Tiểu quỷ chết tiệt! Em muốn chết à?
-Đừng gọi tôi là tiểu quỷ.
-Chẳng phải em cũng gọi chị là thím! Thế thì việc gì chị phải gọi tên em? Hơn nữa cái tên Thánh Y Đằng chẳng hợp với em chút nào cả, trừ phi...
-Cái gì?
-Trừ phi em gọi chị là chị Tây Mễ thì chị sẽ gọi em là tiểu Y Đằng, được không?
-Buồn nôn.
-Gì mà buồn nôn? Em hiểu cho rõ nhé, giờ em đang sống nhờ ở nhà chị, thế nên em phải nghe lời chị, nếu không chị sẽ ném em ra ngoài! Nếu em không gọi thế, người khác làm sao biết được quan hệ của chúng ta. Chị là một mỹ nữ mà đem theo một đứa tiểu quỷ, ngộ nhỡ người ta tưởng chị là bà mẹ đơn thân thì sao?
Trời ơi! Sự trong sáng của tôi.
Tiểu quỷ chết tiệt! Ta nể tình cuốn truyện tranh bản giới hạn nên mới thu giữ ngươi, nếu không phải vì sợ ngươi phá hoại hình tượng công chúa trong sáng đáng yêu của ta thì ta đã không dùng cách xưng hô dễ thương như thế để gọi cái gương mặt lạnh lùng đáng ghét của ngươi rồi!
Lần này, tiểu quỷ không từ chối ngay mà làm ra vẻ trầm tư suy nghĩ, gật đầu.
-Như thế nghĩa là em đồng ý rồi? Ha ha, thế mới đúng chứ, trẻ con thì phải giống trẻ con, nếu không người ta sẽ tưởng em là ông cụ non đấy!
-Trước mặt người khác tôi có thể gọi bà là chị Tây Mễ. Nhưng khi chỉ có hai chúng ta, tôi sẽ gọi bà là bà thím, bởi vì cái danh xưng này hợp với bà hơn.