1.Vừa mới 7 giờ, ánh mặt trời mùa hạ xuyên quá khung cửa sổ, chiếu vào phòng, soi sáng khóe miệng vẫn còn chảy dãi của tôi.
-Tiểu quỷ thối, em đứng lại cho chị... đứng lại...
Tôi trở mình, dùng một chân đạp mạnh cái chăn xuống giường.
-Này, bà thím...
Giọng nói ma quỷ vang lên trong mơ khiến tôi mở bừng mặt, gương mặt đáng yêu non nớt cùng với cái biểu cảm lạnh như băng, không phải là thằng tiểu quỷ đó thì là ai?
Nhưng điều khiến người ta sợ hãi nhất là đôi môi tươi tắn phớt hồng của nó chỉ cách tôi 1cm, dưới ánh nắng mặt trời, nó thật hấp dẫn.
Cơn ác mộng hàng đêm hành hạ tôi như một oan hồn len lỏi trong tâm trí.
-Á... tiểu quỷ, em định làm gì chị? - Tôi hét lên, nhặt cái chăn dưới đất lên, che lấy cơ thể chỉ mạc cái váy ngủ màu hồng của mình.
Chiếp! Chiếp! Chiếp!
Một đàn quạ vô tội bay ngang qua.
-Bà thím, thân hình và gương mặt của bà bây giờ thì dù có nằm trên phố cũng chẳng ai làm gì đâu, bà yên tâm đi! Huống hồ tôi lại là một đứa trẻ con. - Khóe miệng thằng ranh Thánh Y Đằng giần giật, như cười như không.
Trẻ con?
Một từ ngữ đáng yêu như thế mà nó cũng dám nói!
Tôi định nói, tiểu quỷ, ngoại trừ chiều cao của một đứa trẻ thì cách nói chuyện và cử chỉ của cậu có giống trẻ con chút nào đâu!
-Em lại gọi chị là bà thím rồi!
Tôi bật dậy, bẹo cái má phúng phính của nó.
Thật là, vừa nãy còn chưa kịp phản ứng, nếu cứ bị nó gọi như thế thì liệu tôi có quen không? Có điều cảm giác ở tay cho thấy nó đúng là một đứa trẻ con, làn da non nớt, véo nó thật thích.
-Bà thím, tay bà thô quá, mau bỏ tôi ra, tôi không có thời gian nói chuyện phiếm với bà đâu, lát nữa tôi phải đến trường Trung Học Thâm Điền điểm danh. - Thằng tiểu quỷ giơ tay ra gạt tay tôi, rồi đi ra phòng khách.
Hai con mắt tôi trợn tròn lên như hai hòn bi.
Nó nói cái gì? tTôi không nghe nhầm chứ?
-Này này, tiểu quỷ, vừa nãy em nói là Trung Học Thâm Điền? Em bảo là đến trường Trung học Thâm Điền điểm danh? Có phải đầu óc em chập mạch không? Em mới 8 tuổi, phải học tiểu học chứ!
Điên mất!
Tôi cảm thấy rồi sẽ có một ngày vì thằng tiểu quỷ này mà tôi bị suy nhược thần kinh, bởi vì bất cứ lúc nào nó cũng có thể ném ra một quả bom, khiến tôi nổ tan xác.
-Đừng có trách tôi không nhắc nhở bà, hơn 7 giờ rồi,nếu bà còn chần chừ ở đó thì sẽ muộn đấy. - Thằng tiểu quỷ ngồi phịch xuóng ghế, ung dung nâng cốc sữa lên uống, sa sầm nói với tôi.
Hả? Á!
Bánh xăng-uých ba tầng, khoan tây chiên, xúc xích rán, sữa,...
Nhìn bữa sáng ngon lành nó bày trên bàn, tôi nuốt nước bọt, nghi ngờ hỏi:
-Em đừng nói vói chị rằng những thứ này em làm đấy nhé?
Tiểu quỷ cắn một miếng xăng-uých, gật đầu.
Gâu gâu...
Cục xương vừa cắm đầu vào bát đồ ăn, vừa hài lòng sủa lên.
Trời ơi!
Đến bữa sáng của Cục Xương cũng thật phong phú, có vẻ ngon lắm!
Thế là tôi oa một tiếng, bất kể hình tượng của mình, ngồm ngoàm nhai.
Hu hu hu hu, tôi muốn khóc quá, sau khi bố mẹ đi Mỹ, đây là lần đầu tiên tôi có người làm bữa sáng cho tôi, đã thế lại còn là một bữa sáng rất ngon, mà lại là một thằng bé làm cho tôi nữa chứ. Vì sao... vì sao không phải là một anh chàng cao to đẹp trai nhỉ?
-Bà thím, bà khoa trương quá đấy, ăn sáng mà cũng khóc à?
-Hu hu hu hu, đừng gọi chị là... bà thím... em không hiểu đâu. - Tôi vừa nhai ngồm ngoàm vừa nói không rõ từ.
Sau khi đã ăn sạch bữa sáng, tôi liếc đồng hồ đeo tay. Á, 7 giờ 10 rồi, chết chắc rồi, chết chắc rồi, muộn mất rồi.
Tôi đeo ba lô lên,đá đôi dép lê dưới chân đi, nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết của Cục Xương. Tôi xỏ giày thể thao vào, chưa kịp buộc dây giày đã vội vàng chạy tới bến xe buýt, dọc đường còn ngã dúi dụi vì giẫm phải dây giày, nhưng cũng may là lên kịp được chuyến xe buýt 159.