Một tháng sau, Hoa Ánh Hà được bác sĩ Hồ phê chuẩn xuất viện.
Vốn bà đã muốn trốn về, chỉ cần nhìn thấy Hoa Hành sẽ lập tức đề cập sức khỏe bản thân khá lên nhiều rồi, không có gì bất ổn cả, lúc nào cũng có thể về nhà, v.v...
Hoa Hành cẩn tắc vâng theo lời dặn dò của bác sĩ, hoàn toàn không nghe lời mẹ nói.
Lần này có thể xuất viện là chuyện tốt mà mọi người vui mừng. Nhưng lại có vấn đề mới phát sinh theo, tuổi tác và thân thể của Hoa Ánh Hà hiện tại khó thể lại dùng phương pháp cũ để tiếp tục kiếm tiền.
Có điều trong rất nhiều thời điểm, Thúc Thần vẫn vạn năng như vậy. Hắn sớm nhìn thấy nỗi âu lo của Hoa Hành, nghĩ kỹ rồi đưa ra quyết sách, cũng nhân lúc Hoa Ánh Hà xuất viện, hắn bèn nhờ phía bệnh viện đưa ra lời mời.
Hoa Ánh Hà không ngừng xác nhận với bệnh viện một hồi lâu, sau đó vui vẻ trở thành nhân viên máy quản lý nước nóng trong bệnh viện.
Công việc mỗi ngày chính là buổi sáng đúng giờ bật má nước nóng ở mỗi tầng lầu, buổi tối tắt số máy được quy định, vệ sinh đơn giản hằng ngày, nếu gặp trục trặc thì liên hệ thợ sửa chữa.
Tiền lương ổn định không nói, còn có ký túc xá cho nhân viên.
Hoa Ánh Hà có thể ở chung một chỗ với những dì làm hậu cần dọn dẹp trong bệnh viện, hai người một phòng, bày trí trong phòng còn tốt hơn cả ký túc xá ở Nhất Trung, khiến Hoa Hành không khỏi há mồm.
Khi cậu biết chuyện này, Hoa Ánh Hà đã ký xong hợp đồng, ngồi trò chuyện phiếm với một dì khác trong ký túc xá quên trời quên đất.
Đây là một khởi đầu mới tràn đầy hy vọng với bà, Hoa Hành đứng trước cửa nhìn mẹ cười vui vẻ xán lạn, mọi lo lắng trước đó đều trở nên dư thừa.
Hoa Ánh Hà thậm chí hàn huyên mãi mới phát hiện ra con trai đang đứng ngoài cửa, Hoa Hành vốn định nói vài câu, Hoa Ánh Hà đã kêu cậu nhanh quay về trường học, sau đó cùng dì chung phòng ra cửa để lại cậu đứng đó như tượng đá, bên tai còn quanh quẩn màn đối thoại của hai người phụ nữ.
"Hôm nay nhà bếp làm bánh canh ngon lắm, có thể ăn liền tù tì hai chén."
"Thật sao? Vậy chúng ta nhanh chân chút! Đi thôi đi thôi!"
"Kia là con trai cô hả? Lớn tên đẹp trai ghê ha!"
"Đừng làm phiền nói, để nó sớm quay lại trường học đi."
Hoa Hành: "......"
Chờ tới lúc cậu lên lầu tìm Thúc Thần, ánh mắt đều mang theo mê man.
Thúc Thần đang nhìn đồ vật trong tay, đảo mắt sang cậu hỏi: "Mẹ em hôm nay xuất viện, mà sao vẻ mặt của em giống vừa chịu đả kích thế?"
Hoa Hành gãi đầu: "Mẹ em trở nên như vậy em còn chưa thích ứng lắm."
Thúc Thần nói: "Không tốt à?"
Hoa Hành phát hiện hắn thực sự giỏi đánh thẳng vào trọng điểm, chỉ cần nghĩ theo ý tưởng của hắn thì sẽ bất giác được trấn an.
Cậu cười bảo: "Khá tốt."
"Anh đang xem gì đó?" Cậu tò mò đi tới.
Thúc Thần cầm một quyển sổ hơi mỏng, trên bìa mặt in hoa văn màu xanh nhạt, thoạt nhìn không chỉ cao cấp mà còn quen mắt.
Lúc Hoa Ánh Hà vừa tỉnh lại đã làm đủ loại kiểm tra đo đạc, Hoa Hành cũng bị Thúc Thần dỗ làm kiểm tra sức khoẻ, khi ấy trên bản báo cáo cũng được in như vậy.
Cậu tập trung nhìn kĩ, thấy số liệu quen thuộc trên đó: "Báo cáo kiểm tra sức khỏe của em hả?"
Khoảng thời gian trước cậu từng kiểm tra thêm lần nữa.
Thúc Thần "Ừm" đáp lời, nói: "Mập lên một chút, không tồi."
Hoa Hành cầm lên xem trang báo cáo đầu tiên mà Thúc Thần đưa, cẩn thận đọc một lượt, tuy rằng nền tảng khá kém, nhưng may mắn tuổi còn trẻ không có vấn đề gì lớn, chỉ là quá gầy, cần bổ sung dinh dưỡng.
Bác sĩ Hồ bởi vì vụ việc Thúc Thần làm xằng bậy trong phòng nghỉ của mình mà tức giận không thôi, nhưng khi đó ông nhịn lại, chỉ nói mấy lời thấm thía bảo Thúc Thần đốc thúc Hoa Hành ăn nhiều một chút.
"Lớn tồng ngồng rồi mà giờ vẫn là trẻ còi xương suy dinh dưỡng!" Ông đã nói như thế.
Cũng may hiện tại tư liệu trên báo cáo kiểm tra sức khỏe đã tốt hơn nhiều.
Hoa Hành không biết bản báo cáo này đã được Hoa Ánh Hà xem qua rồi —— Nó cũng là nguyên nhân bà yên tâm giao Hoa Hành cho Thúc Thần chăm sóc.
Cậu tùy tiện liếc qua, không hứng đi đến bên cạnh rót nước uống hai ngụm.
Sau đó hỏi Thúc Thần: "Công việc của mẹ em là do anh sắp xếp sao?"
Hoa Hành không ngốc, huống hồ có một số việc nếu ngẫm lại liền đoán được là do ai làm.
Đại hội thể thao kết thúc, những người ngoài trường và Bạch Thiệu đánh nhau với cậu hai hôm sau đã biến mất, chưa từng xuất hiện lần nào nữa.
Bây giờ cũng tương tự, Hoa Ánh Hà vừa xuất viện, bệnh viện lập tức hỏi bà có muốn ở lại làm việc không.
Điều này chẳng phải trùng hợp, Hoa Hành càng không tin vào may rủi.
Chỉ còn một khả năng duy nhất đó là: Thúc Thần giúp cậu.
Thúc Thần không mảy may để ý, thừa nhận: "Tìm ai đến làm việc mà chẳng giống nhau? Chi bằng nước phù sa không chảy ruộng ngoài."
Hoa Hành bị cái điệu bộ thản nhiên này của hắn chèn cho cạn lời, cậu hít vào một hơi, hai má phồng lên như ếch rồi thở phù ra, tựa hồ đang dùng động tác này để che giấu nội tâm chua xót của mình.
Sinh mệnh của cậu không có kỳ tích, cũng không có vận may, nhưng giữa chừng xuất hiện một loại phép thuật mang tên Thúc Thần, khiến cho hết thảy sinh hoạt của cậu đều vì đó mà đổi thay.
Trong lòng tuy có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng cuối cùng Hoa Hành chỉ có thể bật thốt câu: "Cảm ơn anh."
Thúc Thần lật một trang báo cáo, ánh mắt vẫn không rời khỏi đó, trêu đùa: "Khách sáo cái gì? Đó là điều đương nhiên."