Lúc nhận được điện thoại của Thúc Trung Niên, Thúc Thần đang cắt ức gà thành từng miếng vào vào mâm nhôm để lát làm bữa tối cho Lily.
Hắn đưa dao qua cho Hoa Hành, cởi tạp dề xuống, cầm điện thoại đi đến phòng khách.
Thúc Trung Niên vào thẳng vào vấn đề, lời ít ý nhiều: "Chung Bội nhìn thấy hai đứa ở ngoài đường, hiện tại đang điều tra quan hệ giữa con và Hoa Hành, con tính làm sao đây?"
Nghe ông nói xong, Thúc Thần không cảm giác quá bất ngờ, chỉ thở dài.
Hắn không lo việc bị Chung Bội phát hiện, chẳng qua là hy vọng thời gian này có thể kéo dài thêm một chút, ít nhất phải đợi thi đại học xong. Nhưng cuối cùng vẫn không tránh thoát.
Hắn cẩn thận chậm rãi nhớ lại, động tác của mình và Hoa Hành khi về nhà cũng không quá thân mật, Chung Bội có lẽ đã đứng một góc khuất gió nào đó sau cánh cửa sổ, lạnh lùng quan sát, âm thầm nhìn hai người đi qua trước mắt. Sau lại vì vết xe đổ của Dương Tắc, bà bắt đầu đào ba thước đất lên, muốn đào bới tung tích của thanh niên đi bên cạnh hắn.
Thời điểm Hoa Hành bưng một dĩa thịt đi ra, Thúc Thần đang im lặng đứng trước cửa sổ phòng khách nhìn ra bên ngoài.
Lúc này đã là tháng tư, gió xuân ấm áp lưu luyến rời khỏi thành phố, ánh mặt trời tươi đẹp gấp không chờ nổi chiếm lĩnh hết thảy không gian.
Lúc chạng vạng, mặt trời còn chưa xuống núi, từ phòng khách cửa sổ nhìn ra xa bên ngoài là những căn phòng nối tiếp nhau san sát, nơi chân trời lơ lửng một mảng mây trôi rất lớn, đỏ rực, thiêu đốt mặt biển.
Dù là Hoa Hành cũng không thể chống cự bị cảnh sắc này hấp dẫn, hướng mắt ra ngoài cửa sổ nhìn thêm vài lần.
Sau đó cậu mới chú ý tới Thúc Thần, rõ ràng đang đối diện phong cảnh khiến người ta thoải mái nhưng tâm trạng lại không tốt, dường như toàn thân hắn đều vây quanh hơi thở tối tăm.
Hoa Hành hỏi: "Thúc Thần?"
Thúc Thần quay đầu cười với cậu: "Sao rồi? Cắt xong?"
Hoa Hành "Ừm" trả lời, không khí kỳ lạ chợt biến mất, Thúc Thần khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, giống như sự bất thường vừa nãy chỉ là ảo giác của Hoa Hành.
Thúc Thần nhận mâm đồ ăn, cầm thêm cái kẹp để đút Lily ăn, Hoa Hành chớp mắt cũng đi theo cùng hắn.
Buổi tối, hai người mặt đối mặt múa bút thành văn dưới ánh đèn. Bàn học của Thúc Thần cực kỳ lớn, sách của Hoa Hành, vở và sách bài tập trải đầy bàn, tiếng bút loạt xoạt lay động trên giấy nháp.
Thúc Thần đứng dậy đi vào phòng bếp rót nước táo xay.
Thường thì sau bữa ăn Hoa Hành sẽ mang trái cây ra ép lấy nước, tùy tiện thêm chút đường và nước, ấn nút khởi động xong liền mặc kệ. Chờ khi nào làm bài tập muốn uống sẽ đi rót.
Có lúc ngon, có lúc kỳ lạ. Thúc Thần thỉnh thoảng sẽ trưng ra vẻ mặt chán chường, nhưng Hoa Hành không cho phép từ chối.
Nước ép táo khá ngon, uống một ngụm còn có thể nhai trúng phần thịt quả chưa hoàn toàn nghiền nát. Thúc Thần một lần rót hơn phân nửa ly thủy tinh mang tới thư phòng.
Thời điểm bước đến cửa, hắn hơi dựa vào nhìn thân ảnh Hoa Hành.
Tư thế ngồi của cậu không đúng tiêu chuẩn, hơi nghiêng về phía trước, tấm lưng nhìn từ đằng sau nhỏ gầy. Ánh đèn bao phủ khắp người cậu, sách vở, từng trang giấy bài tập, bút viết bài thi rải rác lối vào.
Hoa Hành đến trường muộn hơn người khác, tuy đã thành niên nhưng cậu trong mắt Thúc Thần vẫn chỉ là một cậu bé con.
Hoa Hành kiên cường như vậy, nỗ lực hết mình, có thể đi đến hôm nay đã phải trả giá và cố gắng nhiều hơn người khác. Cậu là chim điểu trắng đang ra sức vùng vẫy để thoát khỏi vũng bùn, Thúc Thần cũng từng bị dáng vẻ này của cậu hấp dẫn.
Nhất định không thể để bất kỳ ai ngăn cản Hoa Hành, Thúc Thần nhủ thầm.
Buổi tối đợi Hoa Hành ngủ rồi, Thúc Thần rón ra rón rén ra khỏi phòng ngủ, gọi điện thoại cho Thúc Trung Niên.
"Bố, giúp con đừng để mẹ tra ra được con đưa dì Hứa tới bệnh viện của chú Hồ, chuyện dì ấy đang làm việc ở đó cũng đừng để mẹ biết."
"Không, con không phải định giấu giếm, con chỉ nghĩ sẽ giấu đến lúc thi xong. Bố biết tình cảnh của Hoa Hành mà, con không thể để cậu ấy bị mẹ ảnh hưởng được.
"Con tính thi đại học xong sẽ ngả bài với mẹ. Sợ ư? Có gì phải sợ, nếu còn tiếp tục kéo dài tình trạng này, đối với mỗi người chúng ta mà nói đều là tra tấn. Con sẽ cùng Hoa Hành đi đến một trường đại học ở nơi mà mẹ không thể nhúng tay vào, cuộc đời của con do chính con lựa chọn chứ không phải bà ấy. Con bây giờ mới thấu hiểu đạo lý này, cũng may không tính quá muộn.
"Với cả, tuy rằng con không biết bố hiện tại suy nghĩ thế nào nhưng con nói thật, hai người ly hôn đi."
Động tác của Chung Bội rất nhanh, một ngày sau khi nhận được điện thoại, Thúc Thần bị bạn cùng lớp gọi ra ngoài, kêu lão Hà tìm hắn.
Thúc Thần nghi hoặc: "Có chuyện gì sao?"
Đối phương lắc đầu.
Thúc Thần hỏi: "Bọn họ ở đâu?"
Đối phương đáp: "Bảo cậu lên văn phòng trước."
Thúc Thần nói lời cảm ơn với cô bạn rồi đi về hướng văn phòng, ở đây hắn không tìm thấy lão Hà, chỉ có giáo viên tiếng Anh ôm sách bước vô nói: "Tìm chủ nhiệm lớp của em hả? Em lên lầu trên đi."
Thúc Thần chỉ đành phải lên lầu.
Hắn đoán đúng, cho dù giữa hắn và Hoa Hành có tồn tại tình cảm nào khác vượt qua bạn học hay không, Chung Bội cũng sẽ không đàm luận chuyện này trước mặt người khác.
Giống như hồi bà ép buộc Dương Tắc rồi làm thủ tục chuyện trường cho Thúc Thần, đều là dao sắc chặt đay rối, một hơi xử lý toàn bộ sự tình, tuyệt đối không để người dư thừa nào biết. Đây là cái mà Chung Bội gọi là "Áp chế những chuyện không tốt xuống".
Thúc Thần lên lầu, lão Hà thế nhưng đang đứng ở cửa phòng chứa đồ chờ hắn.
Tâm tình Thúc Thần lập tức tức trở nên phức tạp.
Lão Hà chờ hắn tiến vào, đóng cửa lại.
Bên trong đơn giản đặt hai chiếc ghế dựa nhưng Chung Bội lại đứng giữa sàn nhà trống trải, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm Thúc Thần vừa đi vô, phảng phất muốn dùng ánh mắt này để bổ đôi đầu hắn ra xem con trai mình có phải đang làm chuyện đồng tính luyến ái kinh tởm với người nào không.
Nếu là trước đây, Thúc Thần vừa bắt gặp ánh mắt này của bà chắc chắn thở không nổi.
Nhưng hiện tại Thúc Thần hoàn toàn không chú ý tới bà, hắn chỉ nhìn sàn nhà, trong đầu hết thảy là dáng vẻ Hoa Hành quỳ trên mặt đất ngày ấy.
Đó là lần đầu tiên chẳng mấy vui vẻ, nhưng giờ nhớ lại quả thật lại là một khởi đầu đẹp......
Chung Bội nói: "Con cùng cái thằng tên Hoa Hành là quan hệ gì?"
Thúc Thần nghĩ nghĩ, Chung Bội chắc hẳn chưa tóm được chứng cứ quyết định. Căn phòng hắn ở hiện tại do Thúc Trung Niên bỏ tiền cho hắn thuê, trong khoảng thời gian ngắn Chung Bội khó mà tiến vào xem qua được.
Mà hắn tối hôm qua đã hủy sạch mọi dấu vết có thể bại lộ ra.
Nghĩ vậy, Thúc Thần thản nhiên nói: "Bạn học."
Chung Bội cười nhạo một tiếng, tiếp tục hỏi: "Con để bạn học ở nhà mình?"
Thúc Thần nói: "Cậu ấy là bạn cùng bàn sau khi chuyển trường của con, học tập rất chăm chỉ nhưng gia cảnh có phần khó khăn, cho nên con chăm sóc cậu ấy một chút."
Chung Bội trừng mắt nhìn Thúc Thần.
Trong lòng Thúc Thần biết, nếu Chung Bội tìm được lão Hà, những việc trước đó hắn giúp Hoa Hành bà cũng sẽ biết. Bà nhất định không tin lời hắn nói, nhưng vẫn kiêng kỵ lão Hà đang ở đây, bà sẽ do dự xem có nên nói ra suy nghĩ trong đầu mình không.
Không ngờ Thúc Thần lại phản bác, tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Mẹ, mẹ sẽ không cho rằng con và Hoa Hành là quan hệ kia chứ?"
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt lão Hà trở nên rất kích động, mà biểu tình của Chung Bội chuyển sang xấu xí đến cùng cực.
Thúc Thần nói: "Mẹ không thể vì chuyện của Dương Tắc trước đây mà đưa ra kết luận như vậy với con. Con chỉ là thương cảm cho Hoa Hành nên thuận tay giúp cậu ấy. Khoảng thời gian trước mẹ cậu ấy bị bệnh mà nhà lại quá xa trường, về nhà lại không có ai, do vậy con mới bảo cậu ấy qua nhà con ở vài ngày."
Chung Bội nghe thấy ba chữ "Mẹ cậu ấy", sắc mặt biến đổi.
Bà nhất định biết nghề nghiệp của Hoa Ánh Hà, có lẽ là vô cùng coi thường. Nếu không phải có lão Hà đứng đây, Chung Bội khẳng đã mở miệng nói lời tàn độc.
Thúc Thần tiếp tục: "Mẹ chẳng phải vẫn luôn dạy con nên hòa nhã với bạn bè, giúp đỡ lẫn nhau sao? Nhà chúng ta có tiền, nhà người khác lại khó khăn như vậy, con giúp cậu ấy một chút không được ư?"
Chung Bội nghe thấy, căn bản không có cách nào phản bác.
Lão Hà vừa vặn thêm vào: "Mẹ Thúc Thần, tôi nghĩ chuyện này đại khái là hiểu lầm thôi. Bọn nhỏ sắp thi đại học rồi, không đáng vì những việc này mà ảnh hưởng tâm trạng thi cử."
Lão Hà cũng biết nhìn người, sớm nhận ra tính cách của Chung Bội, làm như vô tình nói: "Lần kiểm tra vừa rồi Thúc Thần lại đạt hạng nhất, chủ nhiệm khoa và hiệu trưởng đều trông mong em ấy có thể mang danh hiệu trạng nguyên khoa học tự nhiên về trường."
Chung Bội dò xét đánh giá Thúc Thần, nghe lão Hà nói xong thì có hơi dao động. Tạm thời bà không tóm được nhược điểm ở chỗ Thúc Thần, mà cái danh hiệu trạng nguyên khoa học tự nhiên còn làm bà động tâm.
Muốn cho mọi người nhìn thấy con trai bà xuất sắc cỡ nào.
Nhưng bà nhớ tới lúc Hoa Hành cười vui vẻ với con trai mình......
"Thầy Hà, phiền thầy dẫn Hoa Hành tới đây. Cho dù nó có suy nghĩ thừa thãi nào không, tôi cũng cần giải thích lại với nó rõ ràng. Thầy nói rất đúng, thời điểm này không nên làm ra chuyện gì ảnh hưởng thi đại học."
Cái mà bà thật sự quan tâm đại khái chỉ có kỳ thi đại học của Thúc Thần.
Hay nói chính xác hơn không phải con người Thúc Thần mà là thành tích thi đại học của hắn.
Lão Hà liếc qua Thúc Thần một cái, đi ra ngoài, để lại mẹ con hai người đứng nhìn nhau trong phòng không nói gì.
Đáy lòng Thúc Thần khẽ thở dài.
Lúc Hoa Hành bị gọi khỏi phòng học, cậu nghi ngờ nhìn lão Hà.
Ông dắt cậu lên trên lầu, nhẹ giọng nói với Hoa Hành: "Mẹ Thúc Thần tới, cô ấy có vài lời muốn mặt đối mặt cho em biết. "
Vẻ mặt Hoa Hành nháy mắt trở nên tái nhợt.
Ngay khi cậu đứng trước cửa căn phòng quen thuộc nọ, cả người đều bất an, thần sắc kém đến mức khiến lão Hà nảy sinh cảm giác không đành lòng.
Hoa Hành đẩy cửa ra, lập tức trông thấy một người phụ nữ đang đứng đánh giá cậu trước mặt.
Chung Bội mặc bộ quần áo màu xám nhạt, mái tóc để xõa, trang điểm tỉ mỉ. Đây vốn là tạo hình đoan trang dịu dàng, thế nhưng đôi mắt hùng hổ doạ người và bờ môi mím chặt kia trông rất áp bách, làm người khác thấy không thoải mái.
Bà không chút khách khí nói: "Con trai tôi, Thúc Thần, xuất phát từ lòng thương cảm và tốt bụng giúp đỡ những người yếu đuối, đã hỗ trợ cậu rất nhiều. Tuy nhiên, trước đó cậu bắt đầu quấy rầy con trai tôi, tôi đã thấy một vài biểu hiện từ cậu, cho nên cần phải nói rõ cho cậu biết."
Bà không chớp mắt nhìn chằm chằm Hoa Hành, hất mặt về phía Thúc Thần: "Con tới đây nói đi."
Thúc Thần hạ giọng bảo: "Vừa rồi không phải con nói rồi sao? Con chỉ muốn giúp đỡ cậu ấy, cậu ấy cần đến sự hỗ trợ của con, mà trùng hợp con cũng có khả năng."
Chung Bội hiển nhiên không hài lòng: "Con giải thích với nó, con phụ đạo nó học, giúp nó lúc nó đánh nhau với người khác, để nó ở nhà con hoàn toàn là vì cái gì?"
Thúc Thần nói: "Bởi vì những điều Hoa Hành trải qua khiến con cảm thông."
"Vậy vì sao con giúp nó mà không giúp những người khác?"
"Khi con chuyển trường đến đây, vừa vặn Hoa Hành ngồi cùng bàn, cho nên hiểu biết kha khá về cậu ấy."
"Nói cách khác, mặc kệ là ai, dù cho đổi sang một người nào đó cùng hoàn cảnh khó khăn giống vậy ngồi cùng bàn với Thúc Thần, nó cũng sẽ giúp đỡ." Chung Bội nhìn Hoa Hành: "Cậu đã hiểu chưa? Cậu không phải là duy nhất, cũng không phải trường hợp đặc biệt, đừng bởi vì con trai tôi đối xử tốt với cậu một chút mà sinh ra vọng tưởng."
"Cậu có thể làm Thúc Thần vươn tay trợ giúp, quả thực may mắn. Cậu phải biết ơn về điều đó đấy." Chung Bội đột nhiên bước nhanh về phía Hoa Hành, Thúc Thần suýt chút nữa đã nhào lên, còn may lão Hà kịp thời duỗi tay cản bà lại.
Đôi mắt Chung Bội bỗng trợn trừng, tất cả cơ trên mặt cơ giật, lớn giọng quát: "Tao nói cho mày biết! Đừng có lôi kéo con trai tao trở thành cái gì đồng tính luyến ái tởm lợm đó! Thúc Thần không nói nhưng tao vừa nhìn thấy mày liền hiểu! Cái loại như mày giống hệt mẹ mày! Trong đầu chứa đầy suy nghĩ thấp hèn! Không được dùng ánh mắt đó nhìn con trai tao nữa! Cũng đừng đứng gần nó như vậy! Con trai tao còn phải thi đại học, lỡ như bị mày ảnh hưởng thì mày có gánh nổi trách nhiệm này không hả? Mày đéo gánh nổi! Dám quấn lấy con trai tao, mày xứng sao? Hả? Mày xứng sao?!"
Hoa Hành ngơ ngác hứng trọn mọi biểu cảm đáng sợ trên mặt bà ta, phảng phất bị những lời kia đóng đinh tại chỗ.
Chung Bội phát điên vô cùng đột ngột, cả thần sắc lẫn giọng điệu đều lấn át dọa người, gào khàn cả giọng, ngay cả lão Hà cũn bị bà hù một trận.
Tay Thúc Thần nắm chặt thành quyền, run rẩy trong áo khoác đồng phục rộng rãi.
Hắn thậm chí không dám nhìn sang khuôn mặt Hoa Hành, sợ vừa thấy liền không thể khống chế được bản thân.
Hắn tự nhủ với chính mình, phải nhịn, nhẫn nhịn, không thể để Chung Bội ra tay với Hoa Hành......
Lão Hà thoạt nhìn cũng cực kỳ tức giận, ông đang định nói gì đó thì điện thoại di động của bà ta vang lên. Chung Bội "Ừm à" vài tiếng, lại khôi phục dáng vẻ đoan trang ưu nhã trước đó, trên mặt treo nụ cười.
Cúp điện thoại, bà lạnh lùng liếc Hoa Hành một cái, nói: "Cách xa Ly Thúc Thần ra một chút." Nói xong thì bỏ đi mất.
Lão Hà tính đuổi theo, giữa chừng xoay người lại muốn nói rồi thôi.
Thúc Thần vội chạy đến trước mặt ông, cầu xin: "Đợi lát nữa em giải thích cho thầy được không? Để em nói với Hoa Hành mấy câu thôi, thầy đừng hỏi cậu ấy gì cả."
Lão Hà nhớ tới sắc mặt của Hoa Hành, ông phức tạp nhìn Thúc Thần nhưng cuối cùng vẫn chắp tay sau lưng đi xuống lầu.
Hiện tại vẫn đang trong giờ học, Thúc Thần cẩn thận khóa cửa lại, lúc quay lưng hắn trông thấy Hoa Hành vẫn còn ngơ ngác đứng im tại chỗ, ngay cả tư thế và biểu tình đều giống hệt như ban nãy.
Thúc Thần nhanh chóng vọt đến ôm chầm cậu vào lòng, đoạn giơ tay lên sờ mặt Hoa Hành.
"Hoa Hành, Hoa Hành, nhìn anh. Đều là giả."
Hắn cố vỗ vỗ gương mặt lạnh lẽo của cậu, bắt cậu phải nhìn thẳng vào hắn.
"Anh gạt em, những lời đó đều là anh nói dối với mẹ, anh không thể để bà ấy cản trở việc em thi cử được. Anh không dám mạo hiểm, chỉ có thể tạm thời làm như vậy. Xin lỗi em."
"Hoa Hành......"
Hắn hơi cúi người, xoa mặt Hoa Hành, đau lòng khẽ gọi tên cậu.
Hoa Hành chớp chớp đôi mắt, khóe mắt đỏ bừng. Cậu lặng im không nói tiếng nào, tựa hồ như vừa sống sót sau tai nạn mà vươn tay, dùng hết toàn bộ sức mình vòng qua ôm chặt eo Thúc Thần, cũng dành cho hắn một cái ôm mãnh liệt.