Liễu Nhược Phi sau khi nghe tin tam vương gia đến đây, liền chạy ra ngoài xem, lúc đi qua hậu viện nhìn thấy Nhược Nhan trong lòng thầm nổi lên tia ghen ghét, bèn tiến lại gần mở miệng nói
“Liễu Nhược Nhan ngươi còn mặt mũi trở về đây a”
Nhược Nhan thấy Liễu Nhược Phi tự mình đi đến, cũng tốt không phải đi tìm nàng
“ Nhược Phi muội muội nói vậy là sao, ta vì sao không có mặt mũi trở về”
“ Chỗ của ngươi bây giờ lẽ ra chính là chỗ của ta, ngôi vị vương phi kia là do ngươi cướp của ta”
“ Là thật a, ta thấy Nhược Phi muội muội hình như đã quên, là do muội muội muốn ta làm cửu vương phi a, muội còn nói cũng là vì no cho cái ăn cái mặc của ta, ta thấy muội muội thật là quên quá nhanh a”
“ Ngươi dám nói với ta như vậy, người chẳng qua chỉ là con của một gia nô, thật là lớn mật. Ta bây giờ muốn người nói vương gia hưu ngươi đi, nói chàng lập ta là vương phi” Nhược Phi vừa nói vừa chỉ tay về phía Nhược Nhan
“ Ta thấy mẫu thân của muội muội cũng là xuất thân từ kĩ viên a, nàng cậy có chút nhan sắc mà chiếm được sự sủng ái của Liễu tướng quân ( gọi là Liễu tướng quân vì ông này đối với Nhan tỷ cũng chẳng ra gì, nên ta cho nàng gọi vậy cũng không việc gì các nàng nhỉ). Đợi nàng một khi hoa khô liễu tàn thì sự sủng ái kia cũng không cánh mà bay. Mới lại ta thấy gia nô so với kĩ nữ xem ra có phần hơn a”
Nhược Y thấy vậy cũng phụ họa theo: “ Nhan muội, muội nói thật có lý ”
Nhược Phi vì quá tức giận trước lời nói của Nhược Nhan bèn đưa tay lên mặt định tát nàng, nhưng đã bị Nhược Nhan nhanh hơn một bước tát lại nàng hai cái. Cái tát này khiến cho Nhược Phi đầu óc choáng váng. Nàng dù sao cũng là từ nhỏ đến lớn không ai dám động đến . Nhược Phi lúc này đang định dơ tay đánh lại Nhược Nhan thì thấy ba người cửu vương gia đi đến. Nàng vì muốn để lại ấn tượng tốt cho vương gia, và muốn vương gia thấy Nhược Nhan kia thực chất cũng chỉ là một người dữ dằn, không biết yểu điệu thục nữ (cái này ảnh biết từ lâu rồi), bèn làm bộ nhu nhược ngã xuống đất
“ Nhược Nhan tỷ tỷ xin người đừng đánh ta a, cầu xin người đừng đánh ta” vừa nói nước mắt vừa lăn xuống như hạt trân châu
Liễu Tịnh Văn lúc này thấy vậy liền chạy đến nói
“ Có chuyện gì vậy?”
“ Là con không cẩn thận đụng phải Nhược Phi tỷ tỷ, tỷ tỷ liền….Cha à cha đừng trách tỷ tỷ, cũng là do Phi nhi bất cẩn” vừa nói nước mắt lại càng tuôn ra nhiều hơn
Liễu Tịnh Văn thấy thế bèn liếc nhìn Nhược Phi. Còn Thiếu Kì dù gì cũng là người từng học võ, có thể nghe thấy mọi âm thanh từ khi còn ở xa, chàng cũng biết là Nhược Nhan ra tay động thủ trước. Nhưng những lời nói của Nhược Phi kia thật cũng không thể chấp nhận được,bèn tiến đến hỏi Nhược Nhan
“ Chuyện gì vậy”
Nhược Phi lúc này trong lòng cười thầm nhưng vẫn không quên làm bộ ủy khuất: “Vương gia là do Phi nhi không cẩn thận đụng trúng tỷ tỷ, là lỗi của Phi nhi ngài đừng trách tỷ tỷ nga”
Nhược Nhan thấy Liễu Nhược Phi diễn tốt như vậy, đã mất không ít nước mắt cũng phối hợp làm nên vở diễn kia, ánh mắt nàng chợt chuyển sang ủy khuất, trong đôi mắt kia ngập nước mắt, chỉ trực chờ chảy ra quay sang Thiếu Kì, vừa nói vừa nói vừa đưa tay lên trước mặt Thiếu Kì:
“ Chàng xem muội muội là lao vào tay của thiếp, làm tay thiếp đau quá a. Cũng là do thiếp không để nên mới xảy ra sự việc như vậy. Chàng đừng trách muội muội a”
Thiếu Kì trong lòng thầm cười vừa lúc nãy còn định nghĩ giải vây giúp nàng ai ngờ tiểu dã miêu này có thể đổi trắng thành đen, nói có thành không thật là càng ngày càng yêu thích nàng hơn.
“ Nhan Nhan tay nàng có đau không, mau mau trở về vương phủ ta mời thái y đến chữa trị cho nàng. Muội muội của nàng má đúng là cứng làm tay nàng đỏ hết lên rồi. Ta xem cần phải làm một chút biện pháp làm cho cái má của muội muội nàng hết cứng a. Nàng có biện pháp gì không”. Thiếu Kì vừa nói vừa xoa tay Nhược Nhan, môi mỏng khẽ nhếch lên
“Cách thì có, mài bớt má của nàng.Ta thấy hay là thôi đi, muôi muội xinh đẹp như vậy, làm vậy có thể sẽ bị hủy dung a hay là thôi đi”
Nhược Phi vừa nghe thấy vậy khuôn mặt xinh đẹp dần chuyển sang trắng bệch, Liễu Tịnh Văn thấy vậy bèn lên tiếng nói:
“Còn không mau xin lỗi vương phi”
“cha à…..”
“Mau xin lỗi” Liễu Tịnh Văn lớn tiếng quát
“ta xin lỗi” Nhược Phi tuy nói nhưng ánh mắt vẫn là liếc nhìn không có thành ý
“Nga cái cách kia.... ” Nhược Nhan làm bộ không nghe thấy
Liễu Tịnh Văn tát cho Nhược Phi một cái tức giận nói
“ Mau xin lỗi vương phi”
“Vương Phi là ta sai, ta xin lỗi người” Nhược Phi nói rồi vội chạy đi nước mắt đã sớm loang lổ trên gương mặt hoàn mĩ kia