“ Cha à, ta là đến muốn đưa Tiểu Ngưng và Tiểu Vân về chiếu cố chúng ta, các nàng dù gì cũng theo chúng ta đã lâu, lên ta có chút hợp ý, muốn đưa các nàng đi, người thấy như vậy có được không?”
Liễu Tịnh Văn vì truyện vừa nãy lên đồng ý ngay: “vậy các nàng từ nay sẽ theo con”
“Đa tạ” Nhược Y lạnh lùng nói
Trên đường về Thiếu Kì luôn đi theo bên người Nhược Nhan cười cười nói nói: “Nhan Nhan nàng thấy ta diễn như vậy có tốt không”
“ Không tệ”
“Vậy có lên hôn ta một cái khích lệ không a”. Vừa nói Thiếu Kì vừa đưa má tiến về phía Nhược Nhan. Nhược Nhan thấy vậy dơ tay đấm vào má Thiếu Kì một cái . Thiếu Kì lúc này kêu “a” một tiếng ngồi xuống đất, hai tay ôm má
Nhược Nhan thấy hối hận, nàng dù sao ở trong tổ chức cũng đã rèn luyện thân thể rất tốt, lực đánh phát ra cũng rất mạnh, bèn quay sang chỗ Thiếu Kì xem thế nào
“ Xin lỗi, xin lỗi ta không nên mạnh tay như vậy”
“Nàng xem ” vừa nói Thiếu Kì vừa đưa cái má còn hơi hồng hồng đến trước mặt Nhược Nhan. Nhược Nhan thấy vậy cũng thấy mình ra tay quá mạnh trong lòng hơi nhói đau, ánh mắt gắt gao nhìn vào chỗ địa phương bị nàng động thủ
“ Nàng mau giúp ta thổi vù vù, nếu không nó sẽ sưng lên nga” Vừa nói Thiếu Kì vừa làm ra bộ dạng ủy khuất
Nhược Nhan là thấy Thiếu Kì muốn lợi dụng mình liền thầm hối hận vừa nãy tự mình cảm thấy có lỗi, nàng liếc mắt nhìn Thiếu Kì nói:
“ Nếu thổi vù vù sẽ hết đau thì cần gì dùng dược. Mau trở về”
Hai ngày trôi qua rất mau, yến hội cũng đã được mở. Vì lý do tất cả vương phi đều phải đi cùng vương gia nên Nhược Y không thể không nghe theo, dù nàng đã đưa ra rất nhiều lí do nhưng tất cả đều bị cự tuyệt như
Buổi sáng
“Vương gia à ta thật sự cảm thấy có chút chóng mặt, ta cảm thấy…”
“Mau truyền thái y chuẩn bệnh cho vương phi, cho nàng thuốc tốt nhất, nêu không cái đầu của thái y đừng mong giữ được”
Buổi trưa
“Vương gia a ta là cảm thấy lễ nghi trong cung quá phức tạp, ta là sợ sẽ vô tình thất lễ trước mặt mọi người, sẽ làm xấu mặt vương gia, yến hội này…”
“Không sao nàng đi cùng bổn vương, sẽ không ai dám làm gì nàng”
Buổi chiều
“Vương gia à, ta vừa vào phòng thấy không có quần áo gì hợp để đi dự yến hội, ta nghĩ….”
“Lâm quản gia mau đến phường may quần áo, mua cho vương phi vài bộ, nếu ông không tìm được bộ nào vương phi ưng ý, thì đừng trở về nữa”
Rồi đến buổi tối
“ Vương gia người đi trước đi, ta sẽ theo sau, ta muốn chuẩn bị kĩ lưỡng trước khi đi a. Ngài mau đi trước, không sẽ đến muộn yến hội mất”
“Nàng yên tâm, ta còn chưa đến thì yến hội cũng chưa bắt đầu”
Cuối cùng dù đưa ra mười vạn lý do thì Nhược Y cũng phải đi đến yến hội