“Hạ Hạ, cậu trang điểm lên sẽ càng xinh, ngày mai theo tớ học tập, là phụ nữ phải biết trang điểm!” Tại phương diện này, Phó Nhụy chắc chắn là cô giáo, nắm lấy cơ hội dạy cho Hạ Quý.
Hạ Quý nhìn mình trong gương, trang điểm xong quả thực xinh đẹp hơn, nhưng cô không có thói quen này.
Phó Dụ ngồi một góc nhìn Hạ Quý, cô trang điểm theo phong cách tươi mát, váy trên người lại càng thanh thuần, trang điểm càng thêm xinh đẹp.
Cậu mím môi, “Đi ăn cơm tối thôi.”
“Nhụy Nhụy, em còn chưa ăn cơm đâu đó!” Phó Nhụy đi hộp đêm, Diệp Hâm không có ý kiến, bởi vì cậu ta đi theo, mấy tên đàn ông đó đừng hòng tới gần Nhụy Nhụy.
Nhưng nếu chưa ăn cơm đã đi hộp đêm, Diệp Hâm không đồng ý, đi hộp đêm sẽ uống rượu, bụng rỗng mà uống rượu sẽ không tốt, cậu không cho phép Phó Nhụy đối xử với cơ thể mình như vậy!
“Được được được, đi ăn cơm trước! Ăn xong tới đó là vừa lúc, tóm lại mấy người các cậu phải bồi tớ cả đêm nay!” Bố mẹ Phó không ở nhà, tất nhiên Phó Nhụy là nữ vương.
Hạ Quý thích ăn lẩu, nhưng Phó Nhụy không thích toàn thân có mùi lẩu đi hộp đêm, cho nên bốn người bọn họ quyết định đi ăn đồ Nhật Bản.
Phó Nhụy trang điểm còn mặc đồ như vậy thu hút quá nhiều sự chú ý, cũng may bọn họ đặt phòng riêng.
Ăn không tới một giờ, Phó Nhụy ồn ào muốn đi, cô gấp không chờ nổi muốn tới hộp đêm.
Hạ Quý là đứa con ngoan ngoãn, xuất thân và tướng mạo bình thường, cuộc sống trước giờ cũng không có gì đặc sắc cho tới khi quen biết Phó Nhụy.
Phó Nhụy thường xuyên lôi kéo cô đi chơi, rất nhiều lần đầu tiên đều là Phó Nhụy dạy cô.
Hạ Quý cũng tò mò với hộp đêm, bọn họ tới hộp đêm nổi tiếng nhất thành phố, bên cạnh hộp đêm này còn có khách sạn và KTV, đều cùng một ông chủ, phục vụ cho khách hàng dịch vụ về đêm chu đáo nhất.
“Đi!” Mọi người đều là lần đầu tới hộp đêm, xuống xe tò mò nhìn, Phó Nhụy lại mang theo dáng vẻ đại tỷ, vẫy tay đi trước.
Phong cách trang điểm của Phó Nhụy đúng kiểu đi hộp đêm, tất nhiên sẽ không có ai ngăn cản. Diệp Hâm và Phó Dụ cao lớn, người khác cũng chỉ cho bọn họ là sinh viên.
Duy chỉ có Hạ Quý bị chặn đường lại hỏi.
“Soái ca, em gái tôi là thanh thuần như vậy.” Phó Nhụy nũng nịu nói.
“Mỹ nữ, chơi vui vẻ nha!” Người đàn ông cười ái muội.
“Vào thôi.” Diệp Hâm ôm Phó Nhụy, quay đầu trừng mắt nhìn người kia.
Đi vào hộp đêm, Diệp Hâm đi sát bên cạnh Phó Nhụy, chỉ sợ người đàn ông nào cướp cô đi. Bây giờ cậu có chút hối hận, lẽ ra cậu không nên đồng ý.