Hạ Quý nâng ly cocktail mình chưa từng động vào, người kia thấy thế trực tiếp ngồi bên người cô, chạm chén, “Cheers!”
Hạ Quý khó xử, cô không muốn uống rượu, tuy rằng tới hộp đêm nhưng cũng không muốn uống.
Phó Dụ đứng dậy ngồi sát lại bên người Hạ Quý, ôm cô vào trong ngực, lạnh như băng nói với người kia, “Anh có thể đi rồi!”
Người đàn ông huýt sáo một tiếng, “Vừa rồi khoảng cách cách người xa như vậy, đừng nói là người yêu, tôi không tin! Mỹ nữ, rượu này nồng độ thấp, uống một ly không có việc gì.”
Hạ Quý nhíu mày, “Tôi không uống rượu.”
Phó Dụ nắm chặt tay Hạ Quý, cầm lấy ly cocktail trong tay cô, một hơi cạn sạch, “Bây giờ có thể đi được rồi chứ?”
Phó Dụ nhìn chằm người người đàn ông kia, ánh mắt không tốt, vốn dĩ người kia thấy Hạ Quý ngồi một mình trong góc, một thân thanh thuần mới lại gần, không nghĩ tới lại khiến anh ta mất hứng như vậy.
Nếu anh ta cứ vậy rời đi, chẳng phải là rất mất mặt sao?
“Nếu cậu uống hết mười ly rượu này, tôi sẽ đi!” Người đàn ông gọi mười ly rượu, xếp thành hàng trên bàn, sau đó nói với Phó Dụ.
“Được.” Phó Dụ không hề nghĩ ngợi, đưa tay ra cầm một ly lên.
“Đừng lo lắng, có tớ ở đây!” Phó Dụ trấn an Hạ Quý, uống từng ly từng ly rượu.
Hạ Quý thế nào cũng không khuyên được cậu, vừa sốt ruột vừa lo lắng. Phó Dụ uống liên tiếp không ngừng, mãi cho tới khi uống hết mới thôi.
Sắc mặt cậu đỏ lên, nhìn chằm chằm người đàn ông kia, “Bây giờ có thể đi được chưa?”
Người đàn ông không nghĩ tới thoạt nhìn dáng vẻ Phó Dụ trông giống một sinh viên, tửu lượng lại tốt đến vậy. Anh ta tới nơi này để tìm thú vui, không cần làm loạn mọi chuyện tới mức không thoải mái.
Thấy Phó Dụ uống hết rượu, người đàn ông cũng rời đi, dù sao rượu này cũng là tính trên đầu bọn họ!
“Cậu không sao chứ?” Hạ Quý ôm lấy cánh tay Phó Dụ, cả người cậu lung lay, cuối cùng nằm hẳn lên sofa.
“Tớ không sao.” Phó Dụ xoa thái dương, uống đến mức đầu phát nóng, đau vô cùng.
Phó Nhụy đi ra ngoài nhảy, Diệp Hâm theo sát cô, hai người dần đi vào trong đám người đang nhảy nhót.
Diệp Hâm rất thích Phó Nhụy, đối với vẻ mặt quyến rũ của cô, anh nuốt nước miếng, trái tim ngứa ngáy khó chịu.
Diệp Hâm ôm lấy Phó Nhụy từ phía sau, ở bên tai cô thổi khí, “Đêm nay chúng ta trải qua thế giới hai người đi!”
Hai người yêu nhau hai năm, thường ngày cũng chỉ ôm hôn, cũng chưa dám vượt qua bước cuối cùng.
Nhưng mà đêm nay Phó Nhụy quá mức mê người, làm cho anh ta nhìn đến toàn thân ngứa ngáy.
Hơn nữa là ở hộp đêm, xung quanh nhiều người đàn ông mơ ước Nhụy Nhụy của cậu như vậy, chỉ khi hoàn toàn có được cô, anh mới có thể yên tâm.
Phó Nhụy hiểu ý của Diệp Hâm.
Cô thích Diệp Hâm, hơn nữa Diệp Hâm lại đối với cô vô cùng tốt, yêu cô, tôn trọng cô, sủng ái cô, bằng không, không phải bây giờ mới đưa ra đề nghị này.
Phó Nhụy nghĩ một chút, nhiệt tình ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh, nói, “Được.”
Diệp Hâm mừng rỡ như điên, bế cả người Phó Nhụy lên, “Nhụy Nhụy, anh yêu em!”
Nếu cả hai người đều có ý này, vậy thì không cần lãng phí thời gian ở đây khiêu vũ nữa.
Diệp Hâm ôm Phó Nhụy ra khỏi đám người, muốn nói một tiếng với Phó Dụ và Hạ Quý.
Nghĩ tới chút nữa có thể hoàn toàn có được Phó Nhụy, Diệp Hâm cảm thấy giữa hai chân sưng đau đến khó chịu.
“Bọn tôi có việc đi trước.” Diệp Hâm ôm Phó Nhụy trở về, cầm lấy túi xách của cô rồi đi luôn.