Phó Nhụy và Diệp Hâm chạy nhanh theo sau, cô đã sớm gọi tài xế trong nhà tới, sau khi bốn người lên xe, Phó Nhụy đều nói ra hết tất cả tiền căn hậu quả mọi chuyện cho Hạ Quý.
“Tên nhóc đó hận tớ đoạt lấy cậu, liên thủ với Diệp Hâm ngu ngốc này, còn mua chuộc người ở thẩm mỹ viện, sau đó để bọn họ làm chuyện đáng khinh với chúng mình. Hạ Hạ, nhìn dáng vẻ này là biết cậu bị tên nhóc thối tha đó ăn sạch rồi!”
Hạ Quý nhìn về phía Phó Dụ, anh cũng không phủ nhận, xem ra chuyện này đúng thật là anh làm.
“Lúc tớ chuẩn bị ngủ, cảm giác có người vào trong, tưởng rằng Diệp Hâm tới xin lỗi, nhưng tớ nhìn dáng vẻ đó đã biết có gì không thích hợp!”
Phó Dụ trợn mắt, thì ra là đồng đội ngu như heo làm hại mọi chuyện bại lộ.
Phó Nhụy vốn đã giận dỗi Diệp Hâm, hơn nữa còn biết Phó Dụ và Hạ Quý ở bên nhau, trong lòng cô không thoải mái nên tranh đoạt Hạ Quý ở bên mình.
Không nghĩ tới Phó Dụ sẽ nghĩ ra chủ ý như vậy, thật ra Phó Dụ cũng chỉ muốn ở riêng một chỗ nói chuyện với Hạ Quý một lát, Diệp Hâm cũng như vậy.
Ai ngờ đi vào đã thấy Hạ Quý trần truồng nằm đó, hơn nữa huân hương có tác dụng an thần, Hạ Quý mới có thể ngủ sâu như vậy, không nhận ra có ai vào trong.
Phó Nhụy vốn đã nguôi giận, sau chuyện này lại càng tức giận hơn.
Diệp Hâm rất nhanh đã bị cô vạch trần, không chỉ không có thịt ăn, còn chọc cô tức giận, dỗ dành thế nào cũng không được.
Phó Dụ trách cứ mình ngu ngốc, nhưng Diệp Hâm còn hâm mộ ghen ghét Phó Dụ không ít, tốt xấu gì cũng được ăn thịt, còn anh đến canh cũng chưa kịp uống đã bị đuổi ra ngoài, sau đó chờ đợi ở đại sảnh.
Phó Nhụy nổi nóng, Diệp Hâm cũng không dám nói chuyện với Phó Dụ, tùy ý để Phó Nhụy trách móc.
Nghe xong lời nói của Phó Nhụy, Hạ Quý cảm thấy vô cùng hoang đường.
Theo như cô biết, Phó Dụ không phải là người như vậy, anh là một học sinh ngoan ngoãn, đối xử với bạn học xung quanh có thể nói là lạnh nhạt, sao có thể làm ra chuyện như ngày hôm nay được chứ?
Nhận thấy ánh mắt Hạ Quý, Phó Dụ mím môi, chết cũng không mở miệng giải thích một câu.
Phó Nhụy vẫn còn mắng mỏ hai người bọn họ, Hạ Quý nghe một câu cũng không lọt vào tai.
Phó Dụ lúc này không giống với Phó Dụ trong ấn tượng của cô, là cô chưa đủ hiểu anh sao?
Hạ Quý không phải không thể tiếp thu một Phó Dụ như vậy, mà là trong lòng cô cảm thấy kỳ lạ, Phó Dụ trước mắt so với Phó Dụ từng quen biết chênh lệch nhau vô cùng.
ba người trong xe đều trầm mặc, chỉ có một mình Phó Nhụy lải nhải.
“Tớ tới rồi.” Sau khi xe dừng lại, đã tới nhà Hạ Quý, cô nói với Phó Nhụy một tiếng rồi xuống xe.
Phó Dụ vẫn luôn nhìn cô, nhưng cô không hề quay đầu, cũng không sợ cô cảm giác được phía sau có một ánh mắt nhìn mình chăm chú.