Trải qua lần này, Trần Giác Phi tự cho là Khương Từ đã xem cậu như bạn. Học thêm hè, rảnh rỗi là lại chạy qua cửa ban ba lắc lư, thường thường bắt người khác đưa coca cho Khương Từ, đưa kem, mặc dù Khương Từ không đèm để ý đến cậu, nhưng cậu vẫn làm không biết mệt.
Có lần, có người hỏi cậu có phải đang theo đuổi Khương Từ không, Trần Giác Phi vỗ mạnh xuống bàn một cái, ánh mắt trợn lớn, “Nói linh tinh cái gì đó, Khương Từ là anh em của tôi, cậu có theo đuổi anh em của mình không?”
“Vậy mà lần trước cậu còn đối với anh em của mình làm ra hành vi quấy rối tình dục.”
“Đây là một hình thức trao đổi tình cảm, các ngươi thì biết cái gì.”
Đương nhiên Trần Giác Phi không phải là không có lúc thất bại, nhất là những lúc có dịp nói chuyện phiếm cùng Khương Từ, nói mười câu cũng không chắc được Khương Từ đáp lại một câu. Cậu cảm thấy vẫn là bởi vì quan hệ của hai người không sâu, liền tìm cơ hội kéo gần khoảng cách.
Kỳ nghỉ hè rất nhanh chấm dứt, trường học khai giảng xong, là đến sinh nhật của Trần Giác Phi.
Thứ Sáu, chuông báo tan học vang lên, cậu lập tức đến phòng học của ban ba. Khương Từ đứng ở trên hành lang, đang nói chuyện với một nữ sinh.
Trần Giác Phi rón ra rón rén đi qua, vỗ mạnh vào vai Khương Từ, làm cô sợ đến mức run lên. Khương Từ quay đầu, trừng mắt liếc cậu một cái, “Cậu có phải hay không bị bênh?”
Trần Giác Phi cười ha ha, “Đang nói chuyện gì vậy?”
Nữ sinh đứng đối diện Khương Từ há to mồm, hai mắt mở lớn, nhìn Trần Giác Phi, “Anh… Anh không phải là người quấy rối…”
Phút chốc Trần Giác Phi vươn tay với nữ sinh, “Những việc trước kia đều là hiểu lầm, tôi là Trần Giác Phi…”
“Em, Em biết…” Cô gái cầm lấy bàn tay nóng hầm hập của Trần Giác Phi, “…Anh là Trương Ngữ Nặc.”
“Trương Ngữ Nặc? Chưa từng nghe qua, không ở ban chúng tôi đúng không?”
Trương Ngữ Nặc gật đầu, “Em học cao nhị”
“Hèn chi, Anh nói người đẹp như vậy, không có khả năng anh không biết.”
Khương Từ lạnh lùng liếc nhìn Trần Giác Phi, “Đây là em gái tôi, cậu đừng có mà đánh chủ ý gì lên người cô ấy.”
“Sao tôi lại không biết cô còn có một em gái lớn như vậy?”Trần Giác Phi cười ha ha, đúng lúc thứ bảy là sinh nhật tôi, hai người cùng nhau đến nha.” Cũng không quản Khương Từ cùng Trương Ngữ Nặc có đồng ý hay không, tự ý nói thời gian cùng địa điểm, bỏ lại một câu “Không gặp không về” liền chạy đi như một trận gió.
Trương Ngữ Nặc chậm rãi thu hồi ánh mắt, “Chị Khương, chị có định đi không?”
Khương Từ nhìn cô, “Em muốn đi?”
Trương Ngữ Nặc miễn cưởng nở một nụ cười, “Kể từ khi cha em gặp chuyện không may, mẹ em không cho phép em tham gia những hoạt động này.”
Yên lặng vài giây, Khương Từ thấp giọng nói, “Vậy thì đi đi.”
Chạng vạng tối thứ bảy, Khương Từ cùng Trương Ngữ Nặc theo giờ hẹn đứng chờ ở tuyến xe điện ngầm số ba. Chờ khoảng mười phút, một chiếc xe Bentley tiến đến gần, Trương Ngữ Nặc sợ hãi than một tiếng, “Hóa ra Trần Giác Phi lại là một kẻ có tiền như vậy.”
Xe dừng ở trước mặt hai người, Trần Giác Phi từ ghế phụ xuống xe, mở cửa xe phía sau cho hai cô, ga lăng làm một động tác “Mời”, chiếc áo sơ mi màu sắc khoa trương mặc trên người cậu trông hết sức buồn cười, tư thế thật ra lại như khuông như dạng.
Khương Từ nhìn qua người ngồi trên ghế lái, là một người không quen.
Xe chạy được khoảng nửa giờ, phía trước hiện lên nhiều ánh đèn hiện giữa rừng cây rậm rạp, loáng thoáng hiện ra một góc biệt thự màu trắng.
Đi vào cửa lớn, đã có một nhóm người tụ tập cạnh bể bơi ngoài trời, vừa nhìn thấy Trần Giác Phi hiện thân liền túm tụm lại đây.
Một nhóm người ôm Trần Giác Phi vào nhà, trong phòng khách lớn đặt hai cái bàn dài, bên trên bày nhiều loại đồ ăn. Trần Giác Phi chào hỏi một tiếng, âm nhạc ầm ĩ vang lên, buổi tụ họp chính thức bắt đầu.
Sinh nhật kiểu này quả thật là phong cách của Trần Giác Phi, ầm ĩ lộn xộn. Trần Giác Phi ghé sát lại gần, lớn tiếng nói, “Muốn ăn cái gì thì tự lấy.” Nói xong lẫn vào trong đám người, nháy mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu.
Khương Từ dẫn Trương Ngữ Nặc đi lấy đồ ăn, sau đó tìm một góc ngồi xuống. Cô không thích những nơi ồn ào, nhưng Trương Ngữ Nặc tính tính hoạt bát, giao tiếp tốt, ngồi với cô một lúc, liền ngồi không yên.
Khương Từ ngước mắt, “Ngữ Nặc, em cứ đi chơi đi.”
Trương Ngữ Nặc như được đại xá, lập tức rời khỏi bàn.
Ánh mắt Khương Từ nhìn một vòng, không phát hiện bóng dáng của người kia. Yên lặng ngồi một lúc, lại cần một ly rượu đỏ, tránh đám người, lặng lẽ bước ra ngoài. Phía sau đình viện có một đài phun nước, bên dưới tàng cây là một cái ghế dài bằng cẩm thạch. Cô đi qua ngồi xuống, để ly rượu đỏ một bên, tháo giáy cao gót, để chân trần còn mang hơi nóng giẫm lên mặt cỏ.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc trong phòng không còn, chỉ loáng thoáng không hề rõ ràng, như đang ở một không gian khác. Đã hoàng hôn, cây dẻ trên đỉnh đầu tỏa ra bóng mát bao trùm một khoảng lớn.
Khương Từ đem chút rượu đỏ còn lại uốn một hơi cạn sạch, để cái ly trên cỏ, chân nhấc lên cuộn trên ghế đá, ghế dài vừa đủ cho cả người cô yên ổn ngủ. Khương Từ nghiêng người, lấy tay làm gối đầu, nhìn về đài phun nước phía trước.
Chỉ có lúc này mới có thể đem gánh nặng trên lưng gỡ xuống, tham lam cảm giác nhàn nhã trong chốc lát.
Tửu lượng của Khương Từ không cao, nửa chai bia là say, ly rượu đỏ vừa uống lúc này bắt đầu phát huy tác dụng, làm cô cảm thấy hơi chóng mặt.
Mùi cỏ cây ẩm ướt bị gió nóng đưa vào xoang mũi, mí mắt cô dần dần nặng xuống, ngủ lúc nào không hay.
Đang lúc mơ mơ màng màng, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ trên vai cô. Khương Từ từ trong mũi “Uh” một tiếng, tay kia lại vỗ vỗ. Khương Từ chợt bừng tỉnh, theo phản xạ ngồi dậy. Cô đã quên đang trên ghế đá, nhất thời ngồi không vững, thiếu chút nữa ngã xuống, một bàn tay đúng lúc vươn ra đỡ cô.
Khương Từ ngẩng đầu, trước mặt hiện ra một khuôn mặt quen thuộc.
Lương Cảnh Hành buông tay, mỉm cười nói, “Trần Giác Phi đang tìm cô đấy.”
Bóng đêm nặng nề, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mờ nhạt, lúc hô hấp lại ngửi thấy mùi khói thuốc nhàn nhạt trên người anh.
Lương Cảnh Hành ngồi xuống cạnh cô, mở miệng nói, “Đã lâu không gặp.”
Khương Từ cúi đầu “Ừ” một tiếng, “Dạo này bận lắm sao?”
“Công ty mới khai trương, toàn việc vặt vãnh thôi.” Lương Cảnh Hành dừng một chút, “Hai bức tranh kia đẹp lắm.”
Khương Từ cúi đầu suy nghĩ, các đốt ngón tay mở ra, cẩn thận nhận, “Thời gian quá vội, nếu không có thể làm tốt hơn nữa.”
Lương Cảnh Hành cười nhẹ một tiếng, “Cô yên tâm, vẫn chưa bôi nhọ thanh danh của thầy Trần Đồng Úc đâu.”
Yên lặng trong chốc lát, Lương Cảnh Hành nhìn cô, “Dạo này thế nào?”
“Đều tốt.”
“Lên cao tam, giờ học có nhiều quá hay không?”
“Đều tốt, giờ tự học kéo dài thêm một giờ.”
Câu hỏi cực kì bình thường, giống như việc làm theo thông lệ của Khương Minh Viễn trong quá khứ, lúc đó cô luôn luôn không kiên nhẫn, hiện tại cô học được tính kiên nhẫn, lại không còn ai hỏi cô như vậy nữa.
“Cô còn trẻ, không cần quá sức như vậy.” Dừng một chút, “Giống như gầy hơn so với lần gặp trước, cần phải ăn nhiều hơn một chút.”
Khương Từ nhẹ nhàng nắm tay lại, một lúc lâu sau, “Ừ.”
Lương Cảnh Hành cười cười, từ trên ghế đá đứng lên, “Đi thôi, Trần Giác Phi chuẩn bị cắt bánh ngọt.”
Khương Từ cũng đứng lên, tìm giầy của mình. Trời tối đen một mảnh, cô đưa tay sơ sờ, chỉ tìm được một cái.
“Sao vậy?”
“Không tìm thấy giầy.”
Lương Cảnh Hành ngồi xổm xuống. Mượn ánh đèn di động tìm thấy một chiếc giầy nằm sau chân ghế. Khương Từ đang định đưa tay nhận lấy, đột nhân cổ chân bị Lương Cảnh Hành nhẹ nhàng nắm.
Nhất thời, máu nóng đều dồn hết sau tai và gáy giống như ly rượu đỏ cô vừa uống, sững sờ, cả người đứng im bất động, mặc cho Lương Cảnh Hành chậm rãi xỏ giày vào cho cô.
Chốc lát, Lương Cảnh Hành đứng dậy, “Đi thôi.” Thanh âm vẫn thản nhiên, trầm thấp bằng phẳng, không chút giao động.
Khương Từ cắn cắn môi, ha tay đặt yên bên người, mặt căng cứng, đi theo sau Lương Cảnh Hành, thong thả trở lại biệt thự.
Ly rượu vẫn còn nằm trên mặt cỏ, nếu không cô cũng không nghĩ mình từng bước bước vào bóng cây hạt dẻ.
Trương Ngữ Nặc lập tức tiến lại gần, “Chị Khương, chị vừa đi đâu vậy?”
Khương Từ lạnh nhạt nói, “Vừa ra ngoài tản bộ.”
Trần Giác Phi chế nhạo nói, “Cô cũng phải chào hỏi trước chứ, Ngữ Nặc gấp đến độ muốn báo cảnh sát rồi.”
…….. Ngữ Nặc
Khương Từ giương mắt, nhìn nhìn Trương Ngữ Nặc.
Có chút bản lĩnh, thời gian ngắn ngủi như vậy, đã quen thân với Trần Giác Phi.
Ăn xong bánh ngọt, cũng đã qua tám giờ. Trương Ngữ nặc nói dối với mẹ Trương thứ bảy phải học bù mới được cho đi, phải trở về trước chín giờ. Trần Giác Phi là thọ tinh, lại đang cao hứng, Khương Từ lướt nhanh khuôn mặt vui vẻ của cậu, lặng lẽ kéo Ngữ Nặc vè.
Ra khỏi cửa mới phát hiện chỗ này cũng không thể bắt taxi, liền thấy Lương Cảnh Hành đi ra từ cửa lớn. Lương Cảnh Hành ngẩn người, “Không chơi nữa?”
Khương Từ gật đầu, “Ừ, Ngữ Nặc không thể về quá muộn.”
“Tôi cũng đang định về nhà, có thể đưa các cô đi một đoạn đường.” Anh nhấn chìa khóa một cái, một chiếc xe Canyenne màu đen vang lên một tiếng.
Trên đường, Trương Ngữ Nặc hình như còn chưa hết hưng phấn, ngồi bàn luận về buổi tiệc.
Khương Từ không hào hứng lắm, đáp lại vài câu, nhưng Trương Ngữ Nặc vẫn đang chìm trong hứng phấn, cũng không để ý, thấy Khương Từ không muốn nói chuyện, liền bắt chuyện với Lương Cảnh Hành.
Đầu óc Khương Từ ầm ầm khó chịu,nghe thấy Trương Ngữ Nặc đang hỏi Lương Cảnh Hành làm việc ở công ty nào, cuối cùng không chịu được, “Ngữ Nặc.”
Trương Ngữ Nặc lặng đi một chút.
“Chị say xe, em có thể yên lặng một chút được không?”
Trương Ngữ Nặc há miệng, tủi thân không nói nữa.
Ánh mắt Lương Cảnh Hành chuyển qua gương chiếu hậu, nhìn thoáng qua.
Xe đi đến tiểu khu của Trương Ngữ Nặc trước, sau khi cô xuống xe, nói lời tạm biệt với Khương Từ, lại trịnh trọng cảm ơn Lương Cảnh Hành. “Chú Lương, cảm ơn chú đã đưa cháu về nhà, phiền chú nói với Trần Giác Phi là bọn cháu đã về nhà rồi, cảm ơn anh ấy đã mời cháu đến buổi tiệc.”
Lương Cảnh Hành cười như không cười nhìn Trương Ngữ Nặc, “Được.”