Trong ấn tượng của Lương Cảnh Hành, đâu là lần đầu tiên Khương Từ tức giận đến mức nói bừa như vậy, anh quay đầu nhìn cô, “Cô đang giận chó đánh mèo với con bé?”
Khương Từ nghe vậy ngẩn ra.
Đúng là phẫn nộ của cô có chút bất thường, Trương Ngữ Nặc không làm gì sai cả, lại đi so đo với cô ấy, cùng lắm coi anh làm bàn đạp chân để tiếp xúc với Trần Giác Phi. Nhưng có thể cùng Trần Giác Phi thân thiết như vậy, Trương Ngữ Nặc cũng là dựa vào bản lĩnh của chính mình.
Vậy thì cô bực bội với ai, tức cái gì?
Cô hơi hơi giương mắt, nhìn về phía Lương Cảnh Hành.
Đèn hai ben đường mờ ảo, trong xe chỉ có ánh đèn yếu ớt phát ra từ chiếc đồng hồ, gương mặt Lương Cảnh Hành ẩn trong bóng tối, hình dáng có vẻ đặc biệt sâu xa.
Trong lòng Khương Từ buông một tiếng thở dài, khẽ nói, “Thật xin lỗi.”
Lương Cảnh Hành liếc nhìn cô một cái, “Nếu tâm tình cô không tốt, có thể nói cho tôi biết, tôi có thể ngồi nghe cô tâm sự.”
Biết mở miệng như thế nào, lại bắt đầu nói từ đâu?
Khương Từ lắc đầu, hơi mím môi lại, quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Thái độ này chứng tỏ không muốn tiếp tục câu chuyện, Lương Cảnh Hành cười cười, châm điếu thuốc, im lặng hút, cũng không miên cưỡng nữa.
Mãi cho đến khi đến cửa nhà mình, Khương Từ cầm chìa khóa mở cửa thì mới mở mệng lần nữa, “Vào trong ngồi một lát, uống ly trà đi.”
Lương Cảnh Hành thu ánh mắt lại, tay đút túi quần, “Không được, tôi có một cuộc điện thoại quan trọng, ban ngày khi nào rảnh, tôi sẽ tới chơi.”
Khương Từ đương nhiên hiểu ý tứ chân chính trong lời nói của anh, nhếch môi, động tác thô lỗ nhét chìa khóa vào ổ, cửa mở ra, sau đó mới xoay người lại, lạnh nhạt nhìn anh, “Cảm ơn anh đã đưa tôi cùng Ngữ Nặc về, không làm lỡ cuộc điện thoại quan trọng của anh,” dừng một chút, giọng điệu cuối cùng cũng mềm đi, “Lái xe nhớ chú ý an toàn.”
Dứt lời, cũng không chờ Lương Cảnh Hành đáp lại, giật khóa chống trộm ra nghiêng mình đi vào.
“Ầm” một tiếng, cánh cửa trước mắt đóng lại.
Lương Cảnh Hành chớp mắt nhìn cánh cửa, có chút dở khóc dở cười.
Cuối cùng vẫn chỉ là một đứa nhỏ, lúc náo loạn, tính tình giống Trần Giác Phi như đúc.
Sau khi xuống dưới, anh mới lấy điện thoại đang không ngừng rung trong túi, là của Hứa Tẫn Hoan.
“Sao lâu bắt máy vậy.” Ngữ khí Hứa Tẫn Hoa có vẻ nặng nề, “Đi đâu vậy?”
Bình thường Hứa Tẫn Hoan không bao giờ mở miệng hỏi loại chuyện này, Lương Cảnh Hành sửng sôt, “Xảy ra chuyện gì vậy, em đang đến sân bay?”
“Đang ở trên xe ba em - Lương Cảnh Hành, có một tin tức không tốt lắm muốn nói cho anh.”
“Em nói đi.”
Yên tĩnh trong chốc lát, Hứa Tẫn Hoan nặng nề mở miệng, “Em nghe nói Diệp Li bị bệnh, vừa chẩn được, hình như là ung thư giai đoạn cuối.”
Lương Cảnh Hành đang đi trên cầu thang, bước chân lập tức dừng lại.
“…Tuy nhiên em cũng chưa gặp người, là nghe lớp trưởng bọn em nói,” Hưa Tẫn Hoan cẩn thân dùng từ, “Nếu anh muốn tìm hiểu rõ tình huống, em có thể hỏi thăm giúp.”
Bóng tối bao quang bốn phía, chỉ có ánh sáng le lói phát ra từ cửa sổ, “Không cần, anh tự mình hỏi thăm.” Lương Cảnh Hành thấp giọng trả lời.
Hứa Tẫn Hoan “Ừ” một tiếng nói, “Em về trước, ngày mai gặp rồi nói sau.”
“Mai em trực tiếp đến phòng làm việc của anh, có chuyện chính sự muốn nói với em.”
“Được… Anh, anh đừng suy nghĩ quá nhiều.” Hứa Tẫn Hoan dừng một chút, “Đúng rồi, hôm nay không phải sinh nhật Trần Giác Phi sao? Em tự dưng lại quên mất, em phải nhanh nhanh gọi điện thoại cho nó, cúp máy trước.”
Ngày hôm sau, Hứa Tẫn Hoan đi cùng với chị của Lương Cảnh Hành là Lương Tĩnh Tư tới công ty.
Sau khi khai trương, đây là lần đầu tiên Hứa Tẫn Hoan tới, cô cũng không vội đi gặp Lương Cảnh Hành mà cùng Lưu Nguyên dẫn đi thăm một vòng.
Hứa Tẫn Hoan để tóc ngắn già giặn, phong cách châu Âu đươn giẳn, lúc không cười trông cực kì nghiêm túc, nhóm nhân viên nhỏ mới tới còn tưởng là ban lãnh đạo, hoặc là một người không thể đắc tội, liền ngồi vô cùng nghiêm chỉnh.
Hứa Tẫn Hoan đi dạo một lúc, sau đó hướng đến văn phòng, hơi ngẩng đầu liền nhìn thấy hai bức vẽ trên tường, lập tức dừng bước.
“Tranh này ai vẽ, thật sự có bản lĩnh.”
Lưu Nguyên nhanh chân giới thiệu, “Là một nữ sinh tên Khương Từ.”
Hưa Tẫn Hoan đọc nhẩm lại cái tên này, “Chưa từng nghe nói đến, là Lương Cảnh Hành tìm đến?”
“Anh Lương nói là do ngài Trần Đồng Úc tiến cử, là học trò của ông ấy.”
Hứa Tẫn Hoan bừng tỉnh hiểu ra, “A”một tiếng, “Hóa ra là cô gái nhỏ kia, trước kia tôi có gặp qua một lần, không thể nghĩ nhìn cố ấy dịu dàng yếu ớt như vậy, lại có thể vẽ một bức tranh gió khoáng đạt như thế.”
Biểu tình Lưu Nguyên đông cứng, dịu dàng yếu ơt, thoạt nhìn Khương Từ cùng với mấy chữ này một chút cũng không liên quan.
Phòng làm việc của Lương Cảnh Hành trang hoàng rất đơn giản, một bàn làm việc, một bộ ghế sô pha, bên trên có trải thảm nhung, một bàn trà bên trên trải khăn màu hồ đào. Giá sách dài mà thấp bé đạt bên vách tường, dùng để trang trí, chỉ có mấy bộ sách tham khảo thường dùng.
Hứa Tẫn Hoan ngồi xuống ghế sô pha, Lương Cảnh Hành tự mình rót cho cô một ly trà, Hứa Tẫn Hoan nhấp một ngụm, khen: “Muốn uống trà tìm anh là tốt nhất, Bích La Xuân Diệp Tử tốt như vậy, lần trước em ở trong khách sạn sa hoa của đế đô mà cũng không thưởng thức được vài lần.”
“Nếu em thích, chỗ trà còn lại kia em cứ lấy đi.”
Hứa Tẫn Hoan liếc nhìn anh một cái, nở nụ cười, “Lá trà này vốn là bảo bối của anh, giống như cái gì đó, lần này lại chủ động đưa cho em… Anh nói trước đi, dưới đấy có đào bẫy gì, để em quyết định có nên nhảy xuống hay không.”
Lương Cảnh Hành ngồi xuống đối diện cô, “Anh định đi Nam Kinh, muốn lấy được bản quyền ba bộ nhạc khúc của cô giáo Chu nữ sĩ của em.”
Hứa Tẫn Hoan sửng sốt, nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, “Tính tình cô Chu anh hẳn cũng nghe nói đến, cô ấy vô cùng oán hận loại chuyện buôn bán này.”
“Ừ.”, Lương Cảnh Hành nói, “Cho nên em phải đi theo giúp anh một chuyến.”
Hứa Tẫn Hoan vội vàng xua tay, “Em đã náo loạn thành như vậy, cũng không dám vác mặt về nhìn cô ấy.”
Lương Cảnh Hành bất vi sở động, “Em là học sinh đắc ý nhất của cô ấy.”
Hứa Tẫn Hoan trầm ngâm, cuối cùng cắn răng một cái, “Cũng không phải không được, em có một điều kiện.”
“Nói.”
“Anh phải nói với ngài Trần Đồng Úc, mượn vị học trò nhỏ kia của ông ấy một chút, giúp vẽ tranh minh họa cho sách mới của em.”
Lương Cảnh Hành cảm thấy kì lạ, “Sao lại chỉ đích danh cô ấy?”
Hứa Tẫn Hoan cười, “Nhìn hai bức tường của anh, tuổi còn nhỏ, đúng là trời phú cho tài năng mà – Nói, ngoài yêu cầu này của em ra,anh còn phải cảm tạ em thật tốt.”
Nói xong chính sự, không thể tránh né đề cập đến chuyện của Diệp Li.
Diệp Li là bạn học với Hứa Tân Hoan, cũng là bạn gái từng kết giao bốn năm của Lương Cảnh Hành, sau khi tốt nghiệp Diệp Li về thủ đô, cùng với đủ loại mâu thuẫn, hai người cuối cùng chia tay.
Hứa Tẫn Hoan dò xét nhìn Lương Cảnh Hành, “Anh có tính toán gì không?”
Ngữ khí Lương Cảnh Hành bình thản, “Xem tình huống rồi nói sau.”
Mấy ngày sau Lương Cảnh Hành quyết định hành trình, cùng Hứa Tẫn Hoan đi Nam Kinh.
Mà trong trường học của Khương Từ, giờ tự học kéo dài, còn rút ra một giờ đẻ vẽ tranh, lớp học ôn cũng theo sát, tiến độ dần đàn nhanh hơn, mỗi tuần đều thi cử, mỗi tháng đều phát đề thi chung, sau khi khai giangr học kì một sẽ tổ chức cho học sinh các tỉnh tham gia thi thử, thời gian còn lại của cô đã không nhiều lắm.
Kì thi lần một tháng chín chấm dứt, sau đó là kì nghỉ lễ quốc khánh mùng một tháng mười kéo dài. Trước ngày đầu tiên của kì nghỉ, đến phiên Khương Từ trực nhật, cùng một học sinh nữ khác phân chia nhiệm vụ, đang đứng trên bàn lau cửa sổ thì có người gõ lên cửa một cái. Cúi đầu nhìn, là Trần Giác Phi.
Trần Giác Phi mở cửa sỏ ra, chống khuỷu tay lên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn Khương Từ, “Này, nghỉ lễ có kế hoạch gì không?”
“Không có.”
“Đi đập nước câu cá không?”
“Không đi.”
“Đừng như vậy mà, toàn bộ hành trình tôi đều đưa đi đón về, bao ăn bao ở, cũng không xa, ngay tại một sơn trang phía nam ngoại thành.”
Động tác trên tay Khương Từ dừng một chút, cúi đầu, “Trần Giác Phi, không phải mọi người ai cũng giống cậu không cần thi vào đại học.”
“Vậy thì cũng phải kết hợp giữa chơi và học chứ.” Trần Giác Phi ngênh ngang nói, không tức giận chút nào.
Khương Từ do dự một chút, “Có những ai đi?”
“Có tôi cùng với cậu, mợ, hai người bọn họ toàn nói chuyện công việc, không thú vị gì cả, cho nên cô…”
Khương Từ ngắt lời cậu, thanh âm trầm xuống, “Cậu của cậu kết hôn rồi?”
“A” Trần Giác Phi sờ sờ mũi, “Vẫn chưa chính thức là mợ tôi, là bạn gái của cậu- cái này không quan trọng, cô chỉ cần nói có đi hay không thôi, cô trả lời rõ ràng cho tôi…” Trần Giác Phi nói xong, cậu thấy Khương Từ đang cầm một cấi khắn vô cùng bẩn, mặt không chút thay đổi, chăm chú lau tấm kính không sót một góc .
“Khương Từ?” Trần Giác Phi gõ gõ cửa sổ.
Không có phản ứng.
“Khương Từ?” Trần Giác Phi lại gõ.
Vừa dứt lời, Khương Từ đột nhiên từ trên bàn nhảy xuống, quăng khăn lau lên bàn, xoay người rời đi.
Đúng là lấy mặt nóng dán mông lạnh, cậu cũng hiểu được điều này, quyết định từ nay về sau không bao giờ chủ động đi tìm cô ta nữa. Ai ngờ, mấy giờ sau, liền nhận được điện thoại xin lỗi của Khương Từ, giọng điệu mặc dù không dịu dàng hiền lành, nhưng cũng đủ lễ phép khách khí, “Thật xin lỗi, tôi không đi được, ngày nghỉ còn phải đi làm thêm.”
Trần Giác Phi nghe vậy liền ném luôn một bụng phẫn nộ kia lên chín tầng mây, “Làm thêm gì?”
Khương Từ không muốn nhiều lời cùng Trần Giác Phi, nhưng vừa rồi tức giận vô cớ, giận chó đánh mèo với cậu, “Phát tờ rơi.”
“Bao nhiêu tiền một ngày?”
“Bốn mươi đồng.”
Trần Giác Phi sửng sốt, cái áo rẻ tiền mua bên đường cậu mặc vài giờ rồi vứt vào thùng rác, bằng tiền lương một ngày của cô? Thảo nào cô lại vì năm đồng tiền mà tính toán chi li như vậy.
Trần Giác Phi không hiểu tại sao lại cảm thấy có chút áy náy, cũng không thể không biết xấu hổ kéo cô đi chơi nữa, “Vậy… Vậy được rồi, nghĩ lễ vui vẻ.”
Khương Từ tự nhiên không thể vui vẻ nổi.
Kì nghỉ quốc khánh, người trên đường chen chúc nhau, ven đường có quán hàng mở loa lớn, liên tục gào thét, “Hàng đại hạ giá, hàng đại hạ giá, đồng giá ba mươi, đồng giá ba mươi.”
Khương Từ đội mũ lưỡi trai xanh đen, đứng ở bên cạnh phát tờ rơi, màng tai cô bị tra tấn đến phát đau, cô ngẩng đầu nhìn trời, ánh nắng chói chang, mặc dù đã qua lập thu, mà vẫn vô cùng gay gắt.
Phát tờ rơi cũng phải có chút mẹo nhỏ, ví dụ như một lần phát ra hai, ba cái, hiệu suất sẽ cao gấp đôi. Ban đầu Khương Từ cũng thật thà, ngốc nghếch phát ra từng tờ, kết quả người khác làm xong sớm hơn đi nhận tiền lương, mà cô lại bị ông chủ nghi ngờ là lười biếng. Sau vài lần, cô cũng có kinh nghiệm.
Phát ra một nửa, Trương Ngữ Nặc gọi điện đến.
Khương Từ đem tờ rơi kẹp dưới nách, một tay cầm di động, một tay lấy mũ lưỡi trai xuống quạt quạt.
“Chị Khương, chị đang ở đâu vậy?”
“Đang ở quảng trường Hà Quảng,” Khương Từ đội mũ lên, lau mồ hôi trên mũi, “Có chuyện gì vậy?”
“Em đến tìm chị.”
Khương Từ cảm thấy nghi ngờ, đang muốn hỏi lại, Trương Ngữ Nặc đã cúp máy.
Nửa giờ sau, một chiếc xe Cayenne dừng ở giao lộ, cửa kính ghế phụ mở ra, Trần Giác Phi ló mặc ra, “Khương Từ!”
Người kia cũng đang nhìn cố, ánh mắt hai người chạm nhau, Lương Cảnh Hành hướng cô cười nhẹ.
Trần Giác Phi mở cửa xe ra, mạnh mẽ nhảy xuống, “Đừng phát tờ rơi nữa, tôi tìm được một công việc rất tốt cho cô.”