“a……….các chú là ai? Ba ba đâu rồi ? Mẹ đâu rồi ? ” Vũ Uy ngay lúc tỉnh thuốc mê , thằng bé bò dậy từ trên giường lớn không phải là của nó, đôi mắt non nớt ngơ ngác hãy còn mơ ngủ ngước nhìn ba tên cao lớn, hung dữ đứng bên mép giường , mặt lăm le đáng sợ , xong nhóc lại vô tư chớp chớp mi mắt long lanh , hồn nhiên hỏi mà không hề biết nó đã bị người xấu bắt đi.
“ thằng nhỏ tỉnh rồi, mày đi báo cho đại ca biết đi” tên cao lớn nhất bọn liếc mắt với tên đàn em, ra lệnh.
“dạ” Tên kia nghe xong gật đầu , rất nhanh hắn ta chạy đi báo cho thủ lĩnh.
Đợi cho tên đàn em đi khỏi, lúc này tên cao lớn mới quay người về phía Vũ Uy , cái bản mặt du côn, bất cần đời của gã nhìn thằng bé không có lấy một chút tình thương với trẻ con, cười ác “ ba mẹ đã bị chó sói ăn thịt ”
“ oh “ Vũ Uy trái với biểu hiện sợ hãi , đáng ra nó phải khóc gào ngay lúc đấy trước sự hăm dọa của hắn thì thẳng bé lại dẩu môi đỏ như gấc ồ to một tiếng , bàn tay tý hon gãi gãi đầu nhỏ rất lấy làm ngạc nhiên và không hiểu. Vẫn dùng đôi mắt trẻ con trong sáng nhìn hai tên kia, Vũ Uy oa oa cái giọng đầy hứng thú, hỏi một câu hết sức ngây thơ khiến hai gã lớn đầu phải trố mắt ra , há mồm rộng tới tận mang tai nhìn cu cậu xém nữa ngã năn ra đất “Chú ơi, sao sói lại ăn thịt ba mẹ ạ? Mẹ nói, sói chỉ ăn thịt những em bé hư thôi. Chú gạt người ta nha. Haha…..”. Nó sắp bị mấy con sói già ăn thịt mà còn yêu đời cười khoái lắm, nó mới không phải ngốc để người lớn lừa dễ dàng như vậy < thế này mà còn bảo không ngốc . Đại ngốc thì có >.
Hai tên kia tái sầm mặt nhìn thằng nhóc mới hơn hai tuổi ngồi giữa giường cười khanh khách, chế nhạo bọn chúng. Thâm niên giang hồ không dưới mười năm, chưa từng có kẻ nào dám hỗn láo trước mặt chúng, chứ đừng nói đến dùng những lời phỉ báng “ phẩm hạnh” của chúng.
“Sói hôm nay muốn thay đổi khẩu vị, sẽ ăn ba mẹ trước rồi mới đến nhóc. Hừ….” tên còn lại nghiến răng nói , mắt lóe lên tia hung bạo trừng lớn về phía Vũ Uy rất muốn vặn cổ thẳng nhỏ ra cho hả giận. Nhưng hận một nỗi đại ca đã có lệnh trước, tuyệt đối không được làm tổn thương đến thằng bé dù chỉ là một sợi lông tơ trên người nó, nếu không thì………hai gã đành nuốt sự sỉ nhục lớn này vào trong mà ức không sao giải tỏa được.
“ a….nhưng Pan Pan là đứa trẻ ngoan” Vũ Uy bày ra bộ mặt mất hứng, cực kỳ là không vui , giọng loan loan lớn tiếng phản bác như thể nó vừa nghe mấy ông chú già ngu ngốc này đang bịa đặt ra một câu chuyện cổ tích “chó sói và bầy dê” mà mẹ tối nào cũng kể cho nó trước lúc đi ngủ .
Hai tên kia chỉ còn thiếu mỗi cái búng tay nhẹ của tên tiểu tử kia là có thể bay đến mấy vạn dặm chẳng đùa. Bọn chúng là lần đầu đứng trước con tim không màng đến sống chết . Mà đó lại là con tim mới hai tuổi ranh . Trong khoảnh khác ngắn bọn chúng khó mà đỡ được cái miệng lợi hại kia.
“Con sói đó là bị hỏng não , sói này chỉ thích ăn thịt những đứa trẻ ngoan . Hắc hắc” bọn họ trước giờ vốn lạnh lùng, nhưng nhìn thằng nhóc dễ thương, lanh lợi thế này cũng phải gạt phăng bản mặt đằng đằng khí lạnh sang một bên , phì cười, giả bộ nhe móng vuốt tiếp tục dọa…….
“á…òa……thả cháu ra, thả cháu ra………..huhu……….. Pan muốn ba ba, muốn mẹ cơ…..chú không phải là người tốt, chú mới là sói xấu…….sói hỏng não…òa …….” Lần này thì Vũ Uy bị dọa thực sự, nó ra sức huy động nước mắt, nước mũi dính đầy khuôn mặt mũm mĩm, khóc thật lớn lên. Đôi chân siêu ngắn không ngừng đạp đạp dưới tấm ga giường , lắc lư thân hình mập mạp đòi bằng được ba mẹ.
Hai tên kia thấy vậy liền luống ca luống cuống , chúng vội dỗ dành “ này..này…….bọn ta chỉ đùa thôi, đùa thôi mà. Hì hì……..Nhóc đừng có gào to vậy chứ?”. Không xong rồi, để đại ca biết được, bọn chúng kiểu gì cũng bị trận đòn nhừ tử
“òa.òa….huhu……….trả ba mẹ Pan đây, trả đây……chó sói gấu mau trả ba mẹ cho cháu…huhu” càng dỗ càng khóc to hơn
“này.này…..ta bảo nín đi mà.” Tên kia chưa dỗ được đến câu thứ hai, liền cục cằn thô lỗ quát . Xem ra đối với chúng thì cái việc dỗ trẻ con nín còn khó hơn cả việc cầm súng bắn chết người. Bọn chúng đang dở khóc dở cười , ai bảo chúng chọc vào con dê non này chứ.
“rầm” cánh cửa bị kẻ nào đó thô bạo đạp tung ra
“huhu.ba ba cứu Pan, Pan không muốn bị sói gấu ăn thịt……….huhu” Vũ Uy rúc đầu xuống giường , tay cầm gối quăng về phía bọn bắt cóc, nhất quyết không chịu nghe
“chuyện gì thế này ? Ta đã bảo các ngươi không được động đến thằng bé cơ mà? Hả?” tên thủ lĩnh phản ứng kịp thời , một tay túm gọn cái gối Vũ Uy ném vào người hắn, tâm tình phấn chấn ban nãy lập tức bị hai tên kia phá hư, quát lớn
Một tiếng quát khiến cả bọn đàn em run người , đứng im , cúi ngầm mặt không dám ngẩng lên nhìn tên cầm đầu…….
“đại ca, không phải bọn em, tại….tại thẳng nhóc cứ đòi ba mẹ nó bằng được” một trong hai tên run run nói lắp.
Phùng Lập Nguyên trừng mắt, liếc tên vừa nói , gằn giọng cảnh cáo “ một lũ vô dụng. Nếu các người để cho thẳng nhỏ bị làm sao thì đừng có trách ta. Cái mạng nhỏ của nó còn đáng tiền hơn bọn bay gấp trăm lần đấy biết chưa hả?”
“dạ, bọn em đã biết, xin đại ca bớt giận”
“ba ba….ba ba ơi..me ơi…huhu” Vũ Uy khóc khàn giọng, mắt đỏ sưng lên, dãy dụa như con chuột nhỏ trên giường
Phùng Lập Nguyên nhìn chằm chằm vào Vũ Uy lăn lộn qua lại trên cái giường lại càng sinh ra hận thù gấp bội , hận ba mẹ nó hại hắn sống chui sống lủi suốt ba năm. Hại hắn khốn đốn đủ đường. Lần này hắn sẽ cho cả nhà bọn họ trả giá thật đau đớn.
“ đại ca, thằng nhỏ cứ khóc từ nãy đến giờ chẳng chịu nín, hay là chúng ta cho nó ít thuốc mê để đỡ điếc tai” một tên khác e dè nói. Nhìn khuôn mặt tên cầm đầu cứ tối dần mà giọng hắn cũng lí nhí theo, không rõ là mình đã nói mạo phạm lời nào
“đồ ngu, mày không biết trẻ con cho nhiều thuốc mê sẽ chết sao? Đến lúc đấy chúng mày chẳng những không có tiền mà còn phải vào nhà đá đấy biết chưa?” Phùng Lập Nguyên cầm cái gối trên tay đập thật mạnh vào đầu tên vừa đưa ra ý ngu xuẩn nhất
“dạ…dạ…. em sai rồi, đại ca tha cho em” tên kia ôm đầu cuống quýt nói
“đại ca, em nghĩ bây giờ chúng ta hãy gọi cho ba mẹ thằng nhỏ để tống tiền, không nên kéo dài thời gian kẻo rước họa vào người. Đợi lấy được tiền rồi, giết cả nhà chúng cũng không muộn” tên thân cận nhất đứng kế cạnh Phùng Lập Nguyên, ngữ giọng lạnh lùng đề xuất.
Phùng Lập Nguyên híp sâu tròng mắt gian ác liếc qua người Vũ Uy hãy còn khóc dữ , khóe môi liền cong lên, có thể thấy được nụ cười đểu cáng cùng giả tạo của hắn “đưa điện thoại cho ta” hơi thở hắn phát ra nồng nặc mùi âm khí.
“dạ, điện thoại đây ạ” tên đàn em cung kính hai tay đưa điện thoại cho Phùng Lập Nguyên
……………………
Minh Phong vừa mở cửa, hởi thở gần như sắp đứt mạch không kịp hồi phục liền bị một thân hình nhỏ bé nhào đến ôm chặt lấy anh, khóc òa lên “ Minh Phong , anh đã về !!! huhu…..anh mau tìm con đi, không thấy thằng bé em sắp phát điên rồi….huhu”
“Lam, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Sao con có thể mất tích?” Minh Phong hỏi trong khi anh dám chắc trong đầu con trai đang nằm trong tay Phùng Lập Nguyên. Vẻ mặt anh cũng lo lắng chẳng kém gì cô. Anh sợ hắn sẽ làm hại thằng bé, sẽ……..anh thực sự không dám nghĩ tới những điều tồi tệ có thể xảy ra với con mình.
“em không biết, em không biết. Lúc nãy, con còn ngồi ngoài phòng khách chơi mà. Em chỉ mới chạy vào phòng ngủ lấy ít đồ, quay ra đã không thấy con đâu rồi. Em tìm khắp xung quanh cũng không thấy. huhu”
Minh Phong ôm chặt lấy cô, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng cô, không ngừng chấn an mặc dù biết là dư thừa vào lúc này “ Lam, em đừng khóc, anh sẽ tìm con về. Thằng bé chắc chỉ lạc ở đâu thôi. Rất nhanh chúng ta sẽ tìm thấy nó. Ngoan nào, đừng khóc”
“huhu……..” cô làm sao có thể không khóc đây. Con tự nhiên mất tích ngay tại nhà mình, thử hỏi cô không hoảng có được không. Ban ngày ban mặt cư nhiên lại có cướp táo tợn đến vậy
“Học Ân, cậu hãy cử người đi tìm Vũ Uy ngay cho tôi. Đừng vội báo cho cảnh sát” Minh Phong vừa nói vừa ngầm dùng mắt ra hiệu cho Học Ân. Nếu anh đoán không sai, thì Phùng Lập Nguyên rất nhanh sẽ gọi cho anh. Mục tiêu cuối cùng hắn muốn nhắm đến không phải là anh sao? Vậy được, anh sẽ chơi với hắn trận này.
“vâng, tôi sẽ làm ngay” Kỳ Học Ân rất hiểu ý, anh nói xong liền quay gót rời đi tìm người
“Phong, chúng ta hãy báo cảnh sát, em không thể ngồi đây mà chờ tin tức của con được, em sẽ chết vì lo cho con mất. huhu….” Hải Lam nằm trong lòng Minh Phong , ngẩng khuôn mặt ngập tràn nước mắt nhìn anh,cổ họng nấc liên tục nói
Minh Phong đau lòng cúi đầu nhìn Hải Lam , anh ôn nhu xoa xoa đầu cô “ chúng ta hãy đợi thêm một chút nữa xem thế nào. Anh đã cho người đi tìm thằng bé, nếu sau một tiếng nữa mà không có tin gì của con, thì chúng ta sẽ báo cho cảnh sát”
Hải Lam mắt lấm lem nước , khó hiểu nhìn anh, anh sao có thể bình tĩnh coi như không có gì trước an nguy tính mạng của con trai mình được. “ tại sao không báo luôn, có phải…..”
“bé ngốc, em đừng nghĩ lung tung. Anh sẽ mang con bình an trở về bên chúng ta” Minh Phong gia lực bàn tay để đầu cô ngã vào lồng ngực mình, tiếp tục chấn an
“nhưng….”
“reng……reng……”
Nhìn số máy lạ hiện trên màn hình, Minh Phong ấn ngay, không để đầu dây bên kia lên tiếng, anh lạnh lùng nói như ra lệnh cho đối phương “Phùng Lập Nguyên, mày muốn gì? Nếu mày dám hại Vũ Uy tao sẽ không tha cho mày”
“haha. Rất thông mình, có thể đoán ra ta là ai. haha Doãn Minh Phong, mày vẫn vậy. Tính cách tự cho mình là nhất của mày vẫn chẳng thay đổi gì cả. Đúng là đồ ngạo mạn. hừ……..Mày xem, mày mất bao nhiêu công sức truy bắt tao vậy mà………haha. Tao gọi là muốn nói cho mày biết, con trai mày đúng là đang nằm trong tay tao. Nhưng……” thông qua điện thoại Minh Phong có thể cảm nhận rõ mồn một bộ mặt đáng ghét của Phùng Lập Nguyên đang hả hê như thế nào. Hắn là đang cười tự đắc cho cái chiến thắng nhất thời này.
“Nói đi, mày muốn thế nào?” Minh Phong gầm giọng. Anh phải cố kìm nén nội tâm không để chính mình bóp nát điện thoại
Hải Lam đứng sát bên anh nghe đến cái tên Phùng Lập Nguyên được phát ra trong thanh âm nguy hiểm của Minh Phong , tâm vốn rỗi loạn không yên lại càng trở lên kích động hơn “Phong, là Phùng Lập Nguyên bắt Vũ Uy? Không…không thể….chúng ta hãy mau cứu thằng bé, anh ta sẽ giết nó mất. huuhuu”
“ thật là một đôi vợ chồng đồng cam cộng khổ. Cảm động quá đi mất” nghe giọng nói quen thuộc của Hải Lam , Phùng Lập Nguyên nghiến răng truyền đến giọng mỉa mai. Hắn nhếch miệng giễu cợt, nói “ Doãn Minh Phong, nếu mày muốn thằng con trai bảo bối của mày bình an vô sự thì hãy mang đến một trăm tỷ ngay trong trưa mai. Địa điểm là khu Bình Tây vùng ngoại ô. Tao nói trước, chỉ một mình mày đến đó , nếu như mày dám báo cho cảnh sát thì hậu quả thế nào mày biết rõ rồi đấy. Sau 12 giờ trưa mai, mày không giao đủ số tiền như tao yêu cầu, vậy hãy gọi người đến mà nhận xác con trai mày đi.haha”
Phùng Lập Nguyên nói xong cười lớn, hắn không cho Minh Phong kịp nói thêm câu gì liền cụp máy
“thằng khốn…a lô……..” Minh Phong hung hăng ném điện thoại vào tường, vẻ mặt muốn giết chết người còn hơn cả ác ma “Phùng Lập Nguyên, mày dám làm gì con tao, tao sẽ lột da mày ra.”
“ Phong, phải làm sao đây. Phùng Lập Nguyên nói sẽ giết Vũ Uy. Huhu……em…em chịu hết nổi rồi. Sao hắn có thể tàn nhẫn như vậy. Vũ Uy có chuyện gì bất chắc em sao có thể sống được ” Hải Lam gào lên trong sợ hãi, thống khổ.
“ sẽ không có chuyện gì với thằng bé hết. Không phải thứ Phùng Lập Nguyên muốn là tiền thôi sao? Chỉ cần anh đưa đủ tiền cho hắn, con chúng ta sẽ bình an trở về. Lam, em đùng khóc, đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên hai mẹ con em” Minh Phong lần nữa ôm lấy cô , nhắm mắt mà suy tính việc tiếp theo anh phải làm, đồng thời cũng không quên vỗ vỗ lưng cô xoa dịu sự kích động trong lòng Hải Lam
“nhưng em sợ lắm. Em nghĩ Phùng Lập Nguyên không chỉ đòi tiền không thôi đâu. Em rất sợ hắn sẽ hại cả anh” Hải lam sụt sịt mũi, nghĩ đến anh cũng bị Phùng Lập Nguyên bắt đi cô là đau không gì sánh bằng. Cô không ngờ đã ba năm mà hắn vẫn còn ôm mối hânn lớn đến vậy. Thật không ngờ mà
Minh Phong thấy hạnh phúc như được nhen nhóm khi nghe trong lời nói của cô mang theo rất nhiều sự quan tâm dành cho anh. Môi anh đặt một nụ hôn nhẹ ấm áp lên trán cô “ yên tâm, hắn sẽ không làm gì được anh. Anh sẽ mang con trở về bên em”
“ không phải……….rõ ràng là hắn có ý đồ xấu. Nếu không tại sao hắn lại bảo anh đến một mình. Chúng ta hãy báo cảnh sát đi anh. Một mình anh đến nơi nguy hiểm đó, em thực sự rất sợ” Hải Lam vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, lắc lắc đầu điên cuồng nức nở nói
Minh Phong trong lòng rất lo lắng cho Vũ Uy nhưng ngoài mặt phải cố cười nhẹ , bàn tay ôn nhu mà lau đi nước mắt trên khuôn mặt thiên sứ của cô “ anh nói rồi, Phùng Lập Nguyên sẽ không thể làm gì anh cả. Anh sẽ cử vài người bí mật theo sau. Anh sẽ trở về nguyên vẹn bên em , được không nào? Cô bé, xem em này, khóc đến sưng đỏ cả mắt rồi này, thật chẳng đáng yêu gì hết. haha ”
“hứ…giờ là lúc nào rồi mà anh còn cười được chứ????? Ai thèm anh nguyên vẹn trở về. Anh có bị Phùng Lập Nguyên bắn vài phát đạn em cũng không để ý.” Hải Lam nghe anh nói vậy thì thấy an lòng hơn, rất nhanh khởi động lại cái tính chanh chua , lườm anh một cái rõ dài , nói dối không hề chớp mắt
“thật không? Vậy nếu anh chết, em cũng không để ý sao? Không thương tâm sao?” khuôn mặt anh tuấn lộ ra ý cười trêu chọc
“người ta sẽ không thèm để ý” Hải Lam du môi nói lớn
“hức….vậy thì anh buồn lắm đấy bé con à” bên tai Hải Lam truyền đến giọng trầm thấp làm thơ của anh
………………………
“Kính Thiên, cậu chắc cái này tốt nhất ?” Minh Phong nhìn thật kỹ thứ đồ Kính Thiên vừa đưa tới, cảm thấy rất vừa lòng xong vẫn là hỏi lại lần nữa cho chắc
Kính Thiên gật đầu “ hàng mới nhất của Mỹ đấy”
“ừm. cảm ơn cậu”
Kính Thiên nhìn Minh Phong một lúc, định không nói nhưng anh không thể nhịn được “ Minh Phong, cậu xác định đến đó một mình? Làm vậy rất nguy hiểm!!! Nhỡ……Mà bọn chúng có rất nhiều người, một mình cậu ứng phó sao nổi? Tôi nghĩ, chúng ta cứ báo cho cảnh sát vẫn hơn. Như thế sẽ đảm bảo an toàn cho cả cậu và Vũ Uy.” Anh đã nghe Minh Phong nói lại tất cả mọi chuyện, chính mình nghe xong liền đứng ngồi không yên , bủn rủn chân tay khi nghĩ đến Vũ Uuy đang bị kẻ xấu bắt cóc. Mặc dù vẫn còn tức Minh Phong chuyện anh ấy dấu An An không chịu nói ra nhưng Kính Thiên không vì thế mà không giúp vợ chồng họ.
“ Không được. Phùng Lập Nguyên đã mất hết tính người, nếu để hắn biết tôi báo cảnh sát, hắn sẽ giết Vũ Uy. Tôi sẽ tự mình đối mặt với hắn. Tôi phải thấy Vũ Uy an toàn” Minh Phong kiên quyết nhói
Kính Thiên nhìn Minh Phong có chút bất an, ái ngại………..
“ không còn sớm nữa, cậu hãy thay tôi bảo vệ Hải Lam. Cô ấy có đòi đến chỗ tôi cậu nhất quyết phải ngăn lại” trong mắt Minh Phong lóe lên tia lạnh lẽo, trầm ngâm suy tính trong đầu hết mọi khả năng. Với tính cách của cô, anh lo cô sẽ sa vào tay Phùng Lập Nguyên, đến lúc đó mọi chuyện chỉ thêm rối ren.
“ừm. Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô ấy”
……………………
“đại ca, thằng nhóc hình như không chịu nín, nó khóc từ hôm qua đến giờ xem ra vẫn sung sức lắm, bé tý mà khóc dữ thật ” tên mặt xẹo nhìn Vũ Uy mà phải bái phục nó. Nó không chịu ăn, không chịu uống, cứ thế gào khóc đòi ba mẹ
“ba ba..mẹ…….ba ba………..” Vũ Uy nằm trên giường, giọng đã khàn đặc hét lên………
Phùng Lập Nguyên thu hồi tầm mắt nhìn tên đàn em, hướng về Vũ Uy, lần này chính hắn cũng không giữ được bình tĩnh, gầm lớn “ nhóc con, còn khóc tao sẽ mang mày cho sói ăn thịt” hắn vừa nói vừa giương đao sáng choang trước mặt thằng bé.
Vũ Uy nhìn thanh đao sắc nhọn, không cần nói thêm, nó liền im bặt, mặt sưng húp, đôi má phúng phính mới chỉ qua một ngày mà tõm đi không ít. Nó đưa tay chùi chùi mặt, giọng bất mãn, sợ hãi “ chó sói xấu xí”
Phùng Lập Nguyên hừ lạnh thật muốn túm lấy thằng nhóc băm vằm ra. Đúng là cha nào con lấy, chết vẫn còn ngoan cố.
“trông chừng nó cẩn thận” Phùng Lập Nguyên ra lệnh xong, liền quay người bỏ đi
Vũ Uy giờ chỉ giám sụt sịt mũi , tay không ngừng dụi dụi hai mắt muốn khóc tìm ba mẹ nhưng lại sợ bị sói ăn……..
………………..
Đúng như đã hẹn, Minh Phong mang một va li tiền đến chỗ Phùng Lập Nguyên . Xe anh dừng lại chỗ mà hắn nói. Nhìn qua một lượt bốn phía nơi hoang vu trước mặt Minh Phong đánh giá sơ qua tình hình. Phùng Lập Nguyên quả nhiên ba năm sau rất sảo quyệt, hắn đã tính tới mọi khả năng để hại chết anh. Minh Phong mở hộp đồ trong xe, lấy ra khẩu súng mà Kính Thiên mua cho, dắt vào trong người, rồi chậm rãi bước ra ngoài……..
“bộp…..bộp……..” tiếng vỗ tay bất ngờ vang lên phá tan sự yên lặng đến khó thở
“không hổ danh tổng giám đốc tập đoàn Doãn Thị. Rất đúng hẹn…….” Phùng Lập Nguyên cười mỉa, miệng hôi thối châm chọc Minh Phong. Theo sau hắn quả nhiên có rất nhiều bọn đàn em. Mới liếc qua một lượt tính ra cũng phải lên đến ba mươi tên là ít . Mặt mũi tên nào cũng đầy sẹo, đầy hình săm khắp người, không khác nào thổ phỉ, đạo tặc
Tròng mắt sâu thẳm không thấy đáy của Minh Phong nhìn Phùng Lập Nguyên lạnh tới thấu xương, giọng nói hàn băng “ Phùng Lập Nguyên, tao đã mang tiền tới, hãy đưa Vũ Uy ra đây”
“mày vội gì chứ? Đã đến đây rồi, không bằng vào trong nói chuyện” nụ cười đểu giả của hắn đến người mù cũng nhận ra rất dễ dàng
“đừng nhiều lời, hãy đưa con tao ra đây” Minh Phong lấy đại cục làm trọng, cố nén không cho mắt phun hỏa , giọng có phần nhún nhịn hắn
“….” Phùng Lập Nguyên nhìn Minh Phong bất cần đời, hai tay hắn đút trong túi áo cười khinh miệt “ dẫn thẳng nhỏ ra đây” hắn hếch đầu ra lệnh cho đàn em
“vâng”
“baba…ba ba ơi, ba ba cứu con..huhu” Vũ Uy bị tên đầu to ôm chặt nhưng vẫn không ngững dãy dụa, cái miệng nhỏ lại khóc khô khi nhìn thấy Minh Phong. bàn tay nhỏ cố vươn về phía anh nhưng hai cha con lại cách nhau một đoạn khá xa
Nhìn con mắt mũi đỏ tấy khiến Minh Phong nổi lên một trận xé lòng “Pan ngoan, đừng khóc, đừng khóc, ba ba tới rồi….”
“ba ba…”
“ Doãn Minh Phong, con mày đã nhìn, mau đưa tiền ra đây?” Phùng Lập Nguyên nói.
Minh Phong cả người nổi gân như vỡ hết mạch máu, nghiến răng “ để Vũ Uy tới chỗ tao đã.”
“mày đang mặc cả với tao? Minh Phong, biết điều thì đưa tiền không thì…” Phùng Lập Nguyên trợn mắt trắng dã, cơn ngộ nổi lên, trực tiếp ôm chặt Vũ Uy, kề súng vào sát họng thằng bé “tao phải chắc chắn tiền kia là thật. Mày dám dở trò, thì……..” ngòn tay hắn từ từ cướp cò nổ súng
“ phằng” Phùng Lập Nguyên cố tình bắn phát súng đầu tiên lệch đi xoẹt qua mặt Vũ Uy không ngoài một mục đích khiến Minh Phong phải sợ hãi mà biết điều đưa tiền ra.
“Doãn Minh Phong, nếu mày còn không đưa tiền ra đây, tao không dám đảm bảo phát súng thứ hai sẽ còn chệch hướng đâu đấy” Phùng Lập Nguyên uy hiếp
Vũ Uy nghe tiếng kêu lớn kề sát tai nó khiến thằng bé càng khóc to hơn mà Minh Phong phía đối diện thì nguyên bản được một trận khiếp sợ , hồn lìa khỏi xác trước hành động mất hết tính người vừa rồi của Phùng Lập Nguyên. Tim anh gần như nhảy ra khỏi lồng ngực
“Phùng Lập Nguyên, bọn mày có hơn ba mười tên, mày nghĩ tao có thể lừa chúng mày chạy thoát khỏi đây sao?” giọng anh có phần gấp gáp. Chừng nào Vũ Uy còn bị Phùng Lập Nguyên giữ , chừng ấy anh còn kinh hãi.
Phùng Lập Nguyên nghe anh nói không phải là không có lý. Hắn đã cho bọn đàn em dò soát một lượt trong vòng bán kính mười mét khu vực này, Minh Phong chỉ có một mình, không hề có người đi cùng , cho dù anh có đến mười cái chân thì cũng không thể thoát khỏi đây. Huống hồ bọn đàn em của Phùng Lập Nguyên đã thủ sẵn vũ khí trên tay, chỉ cần Minh Phong có bất cứ hành động khả nghi nào liền bị bọn chúng bắn chết tại trận.
…………….
“Kính Thiên, anh chạy nhanh lên đi” Hải Lam ngồi trong xe Kính Thiên chạy với tốc độ hơn 100km/giờ, cuống quýt giục anh tăng tốc “chúng ta sẽ đến chậm mất” thần sắc cô nhợt nhạt trong thấy
Kính Thiên lại đạp ga, xe lao nhanh trên con đường lớn. Khuôn mặt anh hiện lên đầy nét căng thẳng “ Hải Lam, đừng khẩn trương như vậy, anh báo cảnh sát rồi , họ đã cử rất nhiều người bí mật vây quanh khu vực của Phùng Lập Nguyên. Minh Phong và Vũ Uy chắc chắn sẽ không sao đâu ” . Mặc dù trước đó Minh Phong đã dặn đi dặn lại là không để cho phía bên cảnh sát nhúng tay vào nhưng nghĩ ngược nghĩ xuôi , anh vẫn là ruột gan nóng như lửa khi thấy Minh Phong chui vào chỗ chết mà không làm gì. Vốn không cho Hải Lam đi cùng, nhưng cô lại cứ năn nỉ, khóc lóc đòi theo bằng được, Kính Thiên bất lực nhắm mắt làm liều , miễn cưỡng để cô lên xe anh.
…………….
Kỳ Học Ân ẩn sau bức tường mục nát , cố thủ ở đó từ trước khi Minh Phong tới . Anh đã bố trí tất cả đâu đấy người của mình vây quanh khu vực hoang này để yểm trợ cho Minh Phong và Vũ Uy. Hệ thống định vị từ xa , quan sát tất cả hành tung của kẻ bắt cóc đều được Kỳ Học Ân nắm rõ thông qua con chip tối tân gắn vào tai mình. Một đội chuyên gia theo dõi nhất cử nhất động của bọn tội phạm hiện đang ngồi trong một căn phòng bí mật ở trung tâm thành phố, sẵn sàng báo lại nguy hiểm phía trước
“trợ lý Kỳ, hiện có ba tên của bọn bắt cóc đang đứng tại một bãi đất trống cách khu nhà hoang hai km về phía đồng ” người của trung tâm theo dõi báo lại cho Kỳ Học Ân
“chúng đang làm gì?”
“có một phi cơ lớn ở đấy. Tôi nghĩ bọn chúng đang chờ Phùng Lập Nguyên đến rồi sẽ lên máy bay tẩu thoát”
“cậu cử thêm người đến đấy cho tôi. Bằng mọi giá không để cho Phùng Lập Nguyên lên chiếc máy bay đó”
“vâng”
“trợ lý Kỳ, tôi nghĩ chúng ta lên xông ra bây giờ. Tình hình hiện không mấy khả quan. Vũ Uy đang nằm trong tay Phùng Lập Nguyên. Trên tay hắn có súng, tôi e hắn sẽ nổi khùng mà bắn vào người thằng bé . Hay là….” Người đàn ông ngồi kế bên Kỳ Học Ân sau khi quan sát cẩn thận cục diện thì lên tiếng đề nghị. Nhìn cách Phùng Lập Nguyên bắn phát súng vừa rồi, anh ta không mấy khó khăn để nhận ra tâm trạng lúc này của hắn.
Kỳ Học Ân nhăn mày , phản đối“ không được, giờ chúng ta mà ra thì rất nguy hiểm cho tổng giám đốc và Vũ Uy. Cậu hãy thông báo cho các anh em cứ đứng nguyên chờ lệnh của tôi”
“rõ”
Trong khi người của Kỳ Học Ân đang ẩn bên trên, bên trái , bên phải căn nhà hoang thì phía cảnh sát lại bí mật, khẩn trương bố trí người án ngữ phía trước và phía sau khu nhà. Bọn họ trước đó chưa hề biết đối phương nhưng lại rất tình cờ không chạm mặt nhau.
………..
“ Phùng Lập Nguyên, tao lấy gì để đảm bảo nếu sau khi tao đưa tiền cho mày thì Vũ Uy sẽ không bị nguy hiểm?” Minh Phong lạnh lùng nói lớn. Anh vẫn là đang áp chế cho chính mình không được sơ xuất , mọi nhất cử nhất động tuyệt đối phải chính xác. Ánh mắt anh lướt thật nhanh về phía Kỳ Học Ân ra hiệu ngầm, đối phương tuyệt nhiên không có phát hiện ra biểu hiện dị thường của anh
“ tao sẽ không làm hại con mày nếu mày biết giữ lời” Phùng Lập Nguyên nói giọng quân tử, trong khi lòng hắn đã lập sẵn âm mưu từ trước
Minh Phong hơi cong môi khinh thường lời nói của hắn, anh lại tiếp “ Thế này đi. Mày hãy cử một tên đàn em của mày lên kiểm tra lại tiền, nếu thấy tao không lừa, mày hãy thả con tao xuống, để nó đi về phía tao. Khi nào Vũ Uy gần tới bên chiếc xe kia , tao sẽ đẩy tiền về phía mày. Như vậy cả hai đều không phải mất thời gian đôi co.Tao nói trước, nếu chúng mày dám chơi xấu, tao cũng không ngại đốt số tiền này trước mặt tụi bay” một tay anh cầm súng, một tay là bật lửa đã chuẩn bị sẵn từ trước
“mày……..Doãn Minh Phong, mày đúng là tên sảo quyệt. Được, cứ làm như mày nói ” Phùng Lập Nguyên gằn từng tiếng, hắn hất cằm ý bảo tên đàn em tiến về phía Minh Phong
“đại ca, là thật…” sau khi xem xong, tên kia liền báo cáo lại. Vẻ mặt nhìn thấy một núi tiền của hắn như là nằm trên một đống vàng.
Phùng Lập Nguyên gật đầu, bảo tên kia quay lại , rồi chính hắn tự mình thả Vũ Uy xuống. Thằng bé ngay khi được tự do liền chạy về phía Minh Phong, vừa khóc vừa lớn tiếng gọi “ ba ba…..ba ba ơi”
“chú ý, khi nào Vũ Uy gần tới bên tổng giám đốc, mọi người hãy đồng loạt xông lên” Kỳ Học Ân nhìn thấy Vũ Uy đang chạy về phía Minh Phong, liền ra lệnh
“ok”
“Đội CR 5, CR 6 , BKT 3 , BKT 5 chú ý sẵn sàng chờ lệnh, ngay khi đứa trẻ đến gần phía người mặc áo đen , tất cả phải tiến công nhanh áp chế bọn bắt cóc tại chỗ. Chúng có rất nhiều người, vũ khí rất nguy hiểm, hãy bảo vệ cha con họ” cảnh sát trưởng thông qua máy bộ đàm, truyền lệnh
"tuân lệnh"
Vũ Uy mỗi lúc một đến gần Minh Phong hơn, nó vẫn khóc gọi “ba ba”
Minh Phong tim đập dồn dập, nhìn con trai chạy tới bên mình mà anh thấy xúc động trào dâng………
Nhưng lúc đó “ chờ thằng nhỏ đến gần Doãn Minh Phong, chúng mày hãy nổ súng bắn chết ba con hắn cho tao” Phùng Lập Nguyên mắt trừng trừng nhìn Vũ Uy đang tới gần Minh Phong, hắn lập tức phân phó nhiệm vụ.
Hai tên kế bên gật đầu liếc đôi mắt dã thú về phía trước , ngón tay chúng luôn trong tư thế sẵn sàng, chỉ cần một cử động nhỏ là mục tiêu liền hạ gục
Ba bước
Hai bước
Một bước
Vũ Uy giờ hai cánh tay đang định nhào vào lòng Minh Phong………
“phằng”
“phằng”
“phằng”
Ba phát súng liên tiếp một đường thẳng bay với vận tốc nhanh hơn cả tiếng gió thổi hướng đúng về phía Vũ Uy trước sự ngỡ ngàng không phản ứng kịp của đám người Kỳ Học Ân và cảnh sát . Còn Minh Phong cũng chỉ kịp kêu lớn “ không………..” rồi anh lao nhanh ra phía trước đỡ đạn cho con trai. Ba viên đạn bắn trúng giữa tim anh không chệch một ly.
“aaaaaaa...........Minh Phong, không………” vừa lúc xe Kính Thiên lao tới nơi , Hải Lam từ xa nhìn Minh Phong cả người nằm bất động trên đất , cô kinh hãi thất thanh hét lên, lập tức đẩy cửa xe chạy thật nhanh về phía anh
“aaaaaaa...........Minh Phong, không………” vừa lúc xe Kính Thiên lao tới nơi , Hải Lam từ xa nhìn Minh Phong cả người nằm bất động trên đất , cô kinh hãi thất thanh hét lên, lập tức đẩy cửa xe chạy thật nhanh về phía anh
Kính Thiên một cước liền đưa tay liều mạng lôi cô lại “ Hải Lam, đừng…rất nguy hiểm”
“buông em ra, em phải đến bên Minh Phong, anh ấy không thể chết được………buông ra.huhu” Hải Lam giống như người điên lên cơn, cô gào khóc, ra sức giằng co với Kính Thiên nhưng anh nhất mực không buông tay , thô bạo lôi cô vào trong xe, khóa trái cửa lại, rồi chính mình chạy nhanh về phía đang xảy ra hỗn loạn. Hải Lam nước mắt chảy ròng ròng , bàn tay trắng xanh đập mạnh lên kính xe , không ngừng thét gọi tên Minh Phong đễn nỗi nguột đi.
Ngay lúc Minh Phong bị bắn ba phát đạn vào tim, lập tức cả một rừng người từ trên cao, phía trái , phía phải khu nhà hoang đồng loạt xông ra, tiếng súng như pháo bắn trả xối xả vào phía bên Phùng Lập Nguyên. Đội cảnh sát cũng rất nhanh . Họ không khác nào bầy kiến lao nhanh về phía mục tiêu. Bốn phía đâu đâu cũng là người bảo vệ Minh Phong và Vũ Uy. Kỳ Học Ân không còn đầu óc đâu mà để ý đến phía cảnh sát sao lại xuất hiện ở chỗ này, anh gấp rút chạy tới bên cha con Minh Phong, ôm lấy Vũ Uy đang ngồi bên ba ba khóc òa lên khi thấy anh nằm bất động một chỗ
“Mau đưa tổng giám đốc ra khỏi đây” Kỳ Học Ân hét lên với thục hạ gần như là quát tháo ra lệnh
Phùng Lập Nguyên nhìn một toán người từ bốn phía không biết chui ra từ đâu, chĩa rất nhiều súng về phía bọn hắn làm khí chất hung hăng, ngạo nghễ vừa nãy chẳng khác nào mưa lũ cuốn trôi tất cả . Hắn thất thần, sợ hãi đến nhũn cả chân tay
“ bọn bay, giết hết chúng cho tao” Phùng Lập Nguyên phát hoảng, mắt hắn long ra thật hãi hùng , nghiến rằng gào lên. Nói xong hắn cùng tên đàn em thân cận nhất lợi dụng lúc giao tranh náo loạn giữa ba bên mà tìm đường thoát thân. Bọn đàn em thì hoảng loạn, chúng có súng trên tay mà không biết phải làm thế nào, cứ thế dưới thế tấn công như vũ bão của phía cảnh sát, bọn chúng bị cô lập hoàn toàn
Số người bên Kỳ Học Ân cùng cảnh sát gộp lại gấp hơn nửa già số bọn thổ phỉ, cộng thêm bọn họ lại rất dày rạn kinh nghiệm trong những tình huống nguy hiểm thế này nên rất nhanh, bọn bắt cóc đã bị tóm gọn. Một số tên trúng đạn nằm co quắp ôm vết thương kêu la thảm hại. Một số tên khác thì chạy toán loạn nhưng cũng chỉ chạy được vài bước chân thì phải hàng phục dưới súng cảnh sát.
Phùng Lập Nguyên thành công thoát khỏi vòng vây của cảnh sát, hắn vừa chạy vừa không ngừng nguyền rủa “Doãn Minh Phong, thằng chó, mày dám lừa tao…….đợi đấy, ông mày đây sẽ không tha cho cả nhà mày chết không toàn thây . Gừm…….”
“ Thật vậy?” một giọng nói lạnh lẽo, hàm chứa ý cười khinh khỉnh phát ra từ phía sau Phùng Lập Nguyên
Hứa Kính Thiên khi vừa chạy đến trận đấu súng kinh hoàng kia, đôi mắt sáng như chim ưng hiện ra trong đêm tối mà nhắm trúng về phía Phùng Lập Nguyên và tên đàn em hèn nhát bỏ lại đồng đội , như một con chó dại tìm đường thoát thân
Phùng Lập Nguyên và tên đàn em nghe âm thanh mà lạnh buốt sống lưng. Chúng bị hụt bước, liếc mắt nhìn nhau rất hiểu ý đối phương…….
“Phằng”
“Phằng”
Bọn chúng chưa kịp cướp cò nổ súng bắn chết Hứa Kính Thiên thì anh đã sớm đoán được ý đồ, hai tay hai súng , hai viên đạn như đang chạy trên hai đường thẳng song song, xuyên thủng đầu gối của đối phương tạo lên một lỗ lớn . Chúng a lên đau đớn, súng trên tay theo đó cũng tuột khỏi lòng bàn tay.
“bắt bọn chúng lại” Kỳ Học Ân chạy tới bên Kính Thiên, anh thở hồng hộc, hô lên
“thả tao ra..thả tao ra, Doãn Minh Phong, tao phải giết mày…….tao phải giết mày ” Phùng Lập Nguyên miệng sùi bọt mép la lối ầm ĩ khi bị cảnh sát còng tay lại lôi đi.
“Hứa tổng, không ngờ kỹ thuật bắn súng của anh lại cao siêu đến vậy” Kỳ Học Ân nhìn hai tên bị bắt , máu tanh từ đầu gối chúng bốc mùi thì lấy làm khâm phục Hứa Kính Thiên
“cậu quá lời rồi. Chúng ta mau đi khỏi đây thôi”
……………..
Bệnh viện
Ngồi dưới ghế chờ, Hải Lam khóc lên khóc xuống, ánh mắt mới hồi nào hãy còn lưu lại một tia hy vọng mong manh đã không còn, nó chưa bao giờ trở lên vô vọng, tuyệt vọng như lúc này khi mà đã bốn tiếng đồng hồ trôi qua Minh Phong vẫn nằm trong phòng cấp cứu . Cả người cô như cái xác chết bất động, cố gượng bản thân để chờ anh.
Vũ Uy trải qua chuyện hãi hùng vừa rồi, lại thêm hai ngày nay nó không có ăn gì, nên vừa mới ăn no xong liền ngủ thiếp đi dưới sự trông chừng của Kỳ Học Ân và hai vệ sỹ.
“Kính Thiên , sao Minh Phong còn chưa ra?” Hải Lam mắt nhìn đờ đãn vào cánh cửa đóng im lìm phía trước , thất thểu nói “sao anh ấy lại ở trong đấy lâu như vậy. huhu….anh ấy nói muốn kết hôn cùng em mà. Em vẫn còn chưa nhận lời mà . Anh ấy muốn bảo vệ mẹ con em suốt đời mà…..tại sao lại nằm trong đấy chứ…….”
Kính Thiên ôm lấy cô, vỗ vai cô một cách đồng cảm , không biết nên nói gì vào lúc này……………
Hành lang vắng hiu người, chỉ có Kính Thiên và Hải Lam ngồi đó chờ Minh Phong…………
“đinh” cánh cửa phòng cấp mở ra
“bác sỹ, Minh Phong thế nào rồi?” - “ bác sỹ , chồng tôi, anh ấy….anh ấy đã tỉnh rồi phải không?”
Kính Thiên và Hải Lam vừa thấy bóng dáng vị bác sỹ trẻ tuổi bước ra từ phòng cấp cứu, họ như vớ được phao cứu sinh giữa đại dương, ánh mắt trông mong một điều kỳ diệu sẽ xảy ra nhìn vị bác sỹ trẻ kia
Bác sỹ từ từ tháo khẩu trang, anh ta vẻ mặt lấy làm chia buồn, dường như là đã cố gắng hết sức, lắc đầu bất lực “ bênh nhân mất máu quá nhiều, chúng tôi đã cố gắng nhất trong khả năng có thể . Người nhà xin hãy nén đau thương để lo hậu sự cho cậu ấy”