Cả người Hải Lam tựa như vừa bị dội một gáo nước lạnh băng , đến ngay cả đầu ngón chân cũng trở lên mất cảm giác , cô vô thức lắc mạnh đầu, trước sau đều không có lấy một cái gì gọi là tin vào lời nói kia “ không…không….anh nói dối, anh nói dối, Minh Phong không chết, anh ấy không thể chết như thế được, anh ấy rõ ràng là vừa gọi tôi, tôi phải vào trong với anh ấy” nước mắt cô tràn trên mi, cánh tay gầy yếu ra sức đẩy người phía trước để vào trong nhưng lại là không thể. Đầu cô một trận choáng váng, nơron thần kinh như bị rút sạch mà ngất đi một lần nữa…
“Hải Lam….Hải Lam…..” Kính Thiên nhanh tay đỡ lấy thân thể Hải Lam, mặt trợn trắng nhìn vị bác sĩ mặt đang hoảng hốt kia “Hữu Văn, cậu chán sống hả?”
“ơ….không phải cậu bảo mình là phải làm cho cô ấy sốc nặng còn gì? Mình đã làm đúng như những gì cậu yêu cầu đấy thôi” ánh mắt Hữu Văn vô cùng vô tội nói, rồi anh chàng bác sỹ lại cười hì “ Yên tâm đi, cô ấy chỉ ngất thôi? Cậu đưa cô đấy vào trong đi?”
Kính Thiên bế Hải Lam lên, xong cũng không quên ném cái nhìn cảnh cáo về phía anh bạn kia, thấp giọng hỏi “ Minh Phong thế nào rồi?”
Hữu Văn nhún một bên vai , khôi hài nói đùa “ Chưa chết ? Tôi nghĩ cho dù Doãn Minh Phong có trúng thêm mười viên đạn nữa cũng chẳng trúng tới tim cậu ta . Không chỉ mỗi da mặt cậu ta dày thôi đâu mà tim cậu ta cũng dày hơn người bình thường nữa kìa….Haha…”
Ý cười trên nét mặt Kính Thiên hiện hữu trông thấy “ cái này không cần cậu nói tôi cũng biết” anh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng “ Hải Lam, xin lỗi nha , là ông xã bất lương của em bắt anh phải làm vậy , nếu không cả đời này anh sẽ không được gặp An An và con gái mình mất” . Kính Thiên giật giật khóe môi, cười nhẹ một cái rồi thong dong bế cô vào phòng bệnh cho Hữu Văn xem qua.
…………….
“cạch”
Trong phòng cấp cứu, một nam nhân anh tuấn hơn người đang “ nằm bất động” trên giường bệnh với những dây truyền chằng chịt trên ngực.
“đừng giả vờ nữa !!! còn không chịu tỉnh?” Kính Thiên vừa đóng cửa lại, hai tay khoanh trước ngực nhìn Minh Phong, khinh thường nói
Minh Phong hai mắt mở sáng choang, hướng thẳng lên trần nhà trắng tinh, không có lướt mắt về phía người đứng gần cửa, hỏi đầy trông mong “ thế nào rồi ?”
“thế nào là thế nào?” Kính Thiên biết rõ anh muốn hỏi gì, nhưng lại giả ngu mà vặn lại
Minh Phong lập tức bật người dậy chẳng có vẻ gì của người mới trúng ba phát đạn đang hấp hối, trừng mắt lên “ cậu không muốn gặp em gái tôi nữa rồi phải không? Hải Lam sao rồi?”
“ ngất rồi !!!” Kính Thiên cũng chẳng vừa, anh tuy bị tên kia bắt làm việc xấu nhưng cũng không vì thế mà để hắn chèn người quá đáng, nói bình thản như mình là kẻ vô can.
Minh Phong nghe thế lo lắng, anh luốn cuống tìm dép đi vào để chạy đến bên cô, nhưng Kính Thiên đã chặn lại , cười nhăn nhở “ Hải Lam chỉ ngất thôi. Hữu Văn đã khám , lát sẽ có kết quả. Cô ấy vừa ngủ được một lúc. Giờ cậu mà sang chỗ em gái tôi có khi lại dọa con bé chết thật đấy”
“cậu. Cái mồm hết từ để nói rồi hả?” Minh Phong tức giận, mắng. Dám bảo anh dọa chết Hải Lam, anh yêu cô còn chẳng đủ nữa là, sao có thể hại cô chết chứ?
“ Minh Phong, tôi thật bái phục cậu. Cậu có thể điều khiển mọi việc trong tầm tay mình đúng như kế hoạch , liều mạng chỉ để lừa Hải Lam, nếu như để cô ấy biết được thì đừng lôi tôi vào đấy !!! ” Kính Thiên không có nhỏ mọn mà để sự tức giận của anh vào trong lòng, tốt bụng mà nhắc khéo. Để Hải Lam biết, để cô ấy bỏ đi một lần nữa, thì anh còn lâu mới giúp
Minh Phong đưa tay sờ sờ chỗ mà Hữu Văn băng bó có tẩm rất nhiều chất nước màu đỏ giống y như máu ở trước ngực , hài lòng nói “ áo chống đạn kia tuyệt đấy. Có khi tôi phải nhờ cậu mua thêm vài cái nữa mới được” anh lại không có để ý xem tình hình Hải Lam nghiêm trọng đến thế nào, bởi tất cả đã nằm trong dự tính của anh. haha
“ chẳng phải đã nói hàng mới nhất của Mỹ rồi sao !!!” Kính Thiên lấy làm tự hào về cái áo mà anh mua cho Minh Phong.
" Mà những thứ kia cậu làm đến đâu rồi?” Minh Phong nghiêm túc quay vào việc chính
“Đã xong, chỉ chờ cậu xuất viện”
“ Cậu rất được việc. Xong chuyện này tôi sẽ trả vợ con lại cho cậu. haha ” Minh Phong gật gật đầu, rồi anh lại nằm xuống, hai tay đan vào nhau, để sau đầu , ung dung hát một mình không thèm đoái hoài đến người kia
“Cậu tốt hơn hết là nên làm thế cho tôi” Kính Thiên vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng là nụ cười xem lẫn tức tối với tên đang nằm ngạo nghễ trên giường bệnh.
………………
Hải Lam mê man ngủ, chỉ đến khi bụng cô cồn cào , khó chịu cô mới trở mình, lờ mờ tỉnh dậy, mắt mũi hoa hết cả lên
“cô gái, tỉnh rồi à?” cô y tá bưng trên tay khay cháo nóng, nhoẻn miệng cời nói
Hải Lam ngơ ngác nhìn cô y tá, nhìn căn phòng trằng chỉ có mình cô là bệnh nhân và cô nhớ lại những gì đã xảy ra. Hôm qua cô đã ngất đi khi biết Minh Phong chết, bác sỹ nói không thể cứu được. Hải Lam không màng đến sức khỏe, đôi chân trần cứ vậy mà chạm dưới nên đá hoa lạnh toát mà đi tìm anh
“cô này, cô đi đâu vậy, cô còn rất yếu, không nên ra ngoài” cô y tá nhìn Hải Lam thất thần chạy đi, liền cuống quýt hạ bát cáo xuống giường lôi Hải Lam lại , trách móc “ xem cô đang làm gì này, có thai rồi mà không chú ý gì cả. Người đã yếu mà còn không chịu đi dép. Nhỡ bị cảm lạnh thì sao đây. Hãy nghĩ đến đến đứa con trong bụng mà nên giữ gìn thân thể chứ . haizzzz“
“cô này, cô đi đâu vậy, cô còn rất yếu, không nên ra ngoài” cô y tá nhìn Hải Lam thất thần chạy đi, liền cuống quýt hạ bát cháo xuống giường lôi Hải Lam lại , trách móc “ xem cô đang làm gì này, có thai rồi mà không chú ý gì cả. Người đã yếu mà còn không chịu đi dép. Nhỡ bị cảm lạnh thì sao đây. Hãy nghĩ đến đến đứa con trong bụng mà nên giữ gìn thân thể chứ . haizzzz”
Thân thể Hải Lam không thể cử động thêm được nữa , đôi mắt bơ phờ chứa toàn vẻ kinh ngạc , nặng nề nhìn cô y tá “chị ……chị vừa nói gì cơ? Tôi……tôi có…thai?” cô khó khắn lắm mới hỏi lại được. Cô có thai, cô có thai con của anh nữa rồi, nhưng bây giờ cô không biết là mình nên vui hay nên buồn nữa đây. Minh Phong lỡ bỏ rơi cô và Vũ Uy để ra đi , liệu cô sống còn có ý nghĩa gì chứ? Nước mắt cô một lần nữa lại ứa ra trong khóe mi , tim đau thập phần như chính mình vừa mới bị trúng ba phát đạn kia chứ không phải là anh
Nhìn Hải Lam tự dưng ngồi bệt xuống đất, ôm chặt lấy bụng khóc rống lên thảm thương, cô y tá thật không đành lòng, định nói hết tất cả chuyện ban nãy chỉ là…..thì
Hải Lam đột nhiên giống như người mộng du, bò dậy từ trên mặt đất, chạy thật nhanh đến phòng của Minh Phong
“ Phong, anh tỉnh lại đi, anh đừng nằm như thế này mà. Phong….tỉnh lại đi anh…..huhu” Hải Lam xà người xuống ôm chặt lấy anh lay mạnh, cô gào lên “ anh tỉnh lại đi, chẳng phải anh nói muốn kết hôn với em sao? Em đồng ý, giờ em đồng ý mà , vì thế xin anh hãy tỉnh lại để chúng mình còn làm đám cưới nữa chứ . Chỉ cần anh tỉnh lại em sẽ tha thứ tất cả cho anh. Thực ra em đã không còn giận anh từ lâu rồi, em rất muốn nói ……em cũng yêu anh nhiều lắm , làm ơn tỉnh dậy đi chồng ơi !!! huhu…”
“cạch”
“Hải Lam !!!” Kính Thiên nhìn Hải Lam ôm Minh Phong không ngừng lay người anh, vừa khóc vừa kêu lớn, bộ dạng thật khiến người ta đau lòng “ em đừng như vậy. Anh vừa hỏi lại bác sỹ rồi. Minh Phong vẫn còn cơ hội, cậu ấy đang hôn mê. Nhưng trường hợp của cậu ấy khá đặc biệt” trong mắt Kính Thiên cố tình làm ra một mảng đau buồn mất mát không hề thay đối. Chính anh cũng phải ngỡ ngàng, tự soi gương mà tặc lưỡi, mình biết diễn đến độ xuất quỷ nhập thần thế này rồi sao?
Trong khi đó, người trên giường thì đã muốn ôm bụng cười lớn lắm rồi mà không sao cười được, vì nghiệp lớn mà hắn phải cố nín, giống như chính mình trời sinh đã câm điếc sẵn……Tiểu Lam à, lần này không biến em thành Doãn thiếu phu nhân thì Doãn Minh Phong anh thề sẽ đổi họ. haha
Hải Lam nghe Kính Thiên nói thế chẳng khác nào cây cỏ héo khô giữa nắng mặt trời gay gắt được anh tưới cho ít nước mới duy trì sự sống hiếm hoi . “ anh nói, Minh Phong vẫn còn cơ hội ?” Hải Lam hỏi xong, đôi mắt sưng đo đỏ lại quay ra nhìn Minh Phong “ Kính Thiên, anh nói trường hợp của Minh Phong đặc biệt? Nghĩa là sao? Em không hiểu?” Hải Lam nhăn mặt, gấp gáp hỏi, trong lòng thầm cầu mong ông trời đừng tuyệt tình chia lìa bọn họ. Giờ cô sắp có thêm một baby, cô không muốn một lần nữa, khi vượt cạn lại không có anh bên cạnh.
Kính Thiên liếc mắt “hèn mọn” không dám nhìn thẳng Hải Lam “ừm. Là thế này, bác sỹ vừa nói. Minh Phong sẽ tỉnh lại, nhưng là không biết đến bao giờ”
“không biết đến bao giờ.??? Vậy anh ấy…..” Hải Lam vừa mới có được chút hy vọng, khuôn mặt tuyệt vọng có thêm tý khởi sắc vậy mà……..
“Em bình tĩnh, đừng kích động. Anh còn chưa nói hết. Bác sỹ nói, trước khi Minh Phong rơi vào hôn mê, tâm tình cậu ấy hình như có rất phiền muộn. Nếu muốn Minh Phong mau chóng hồi phục, thì phải có người giúp cậu ấy hoàn thành xong những nguyện vọng trước đây mà Minh Phong ấp ủ .” Kính Thiên cười khổ, mặc dù đã được Minh Phong đưa cho lời thoại đọc đi lại đọc lại vậy mà anh không nhớ nổi, anh gian lan nhìn cô, trong lòng không ngừng niệm phật sám hối , xong ngoài miệng thì “ tội lỗi” cứ thế chất đầy “ cái này, cái này nói ra rất khó hiểu. Bác sỹ nói, trường hợp của Minh Phong còn liên quan đến bệnh tâm lý. Phải điều trị bằng tình cảm?”
“Là sao?” Hải Lam sốt ruột, đầu óc cô giờ chỉ lo đến sức khỏe của Minh Phong, không còn đủ trí tuệ mà đi phân biệt thật giả trong lời nói của Kính Thiên
Kính Thiên dừng một lát, đầu óc trì trệ cố nhớ lại những gì trong giấy đã viết “à……là trước đây Minh Phong có nguyện vọng lớn gì không? Hoặc có ước muốn lớn trong đời mà vẫn chưa được toại nguyện ấy ? Ví dụ như, cậu ấy muốn bán cái ô tô hiện tại, để mua cái mới hơn chẳng hạn , hay có thể cái áo sơ mi cậu ấy mặc hôm trước bỏ quên trong nhà tắm không biết em đã giặt cho cậu ấy chưa? Cũng không ngoại trừ khả năng , cậu ấy vài tháng nay muốn ra ngoài , khao khát được tìm đến những vũ trường để khuây khỏa, để tìm những bông hoa mới lạ hơn nhưng bị em ngăn cấm nên mới sinh ra phiền muộn….” Kính Thiên nói đông, nói tây, bịa đủ mọi thứ thiếu thốn của Minh Phong, nghe mà như nói xấu đối phương thì đúng hơn. Việc trọng tâm nhất chính là ước muốn được lấy cô thì chẳng thấy tên kia đả động tới. Toàn nói hươu nói vượn thực khiến Minh Phong muốn bật dậy mà giáo huấn đầu óc bã đậu của cậu ta một trận. Cái đầu này còn không bằng con trai nhà anh. Nói nó một lần nó hiểu ngay, đằng này……… tức chết đi mất. Mính Phong càng nghe Kính Thiên nói thì càng tức, tức đến không có cách nào giết được cậu ta nên đành phải dùng tay cào mạnh dưới ga giường , nghiến răng thật chặt cố không phát ra tiếng động, thầm mắng “đồ óc heo kia. Rốt cục cậu có phải là sinh vật đơn bào hay không mà sao chỉ số thông minh lại không có vậy hả? Cậu chết đi cho tôi” rồi anh không ngừng gào thét múa may mồm mép dưới đáy lòng “ bảo bối, em đừng tin lời con heo kia nói, anh đời này kiếp này cũng chỉ yêu bảo bối ngốc nghếch Trịnh Hải Lam em thôi, có chết cũng chỉ yêu em”
Lợi dụng lúc Hải Lam hướng mặt về phía Kính Thiên, Minh Phong liền giương mắt đe dọa người kia “còn không nói mục đích chính?” ánh mắt Minh Phong như biết nói, bắn về phía Kính Thiên.
“à” cuối cùng đầu óc “đần độn” của Kính Thiên cũng nhớ ra
“Kính Thiên, là Minh Phong nói thế với anh?” lời nói của cô mang theo thất vọng lớn. Sao anh có thể có ham muốn được tìm hoa bên ngoài chứ ? Đóa hoa xinh đẹp cô đây còn chưa làm anh thỏa mãn sao? Hứ…..háo sắc vẫn là háo háo sắc mà. Hôn mê liệt giường mà vẫn còn nghĩ đến cách trốn cô ra ngoài trêu hoa nghẹo nguyệt a.
Kính Thiên thấy mặt cô buồn tỉu ngỉu, vội xua tay “ không, đấy chỉ là anh lấy ví dụ….haha….ví dụ ấy mà. Em đừng tin là thật . Hải Lam này, thế trước đấy em thực sư không biết Minh Phong đã nói với em là cậu ấy muốn gì nhất à?” Kính Thiên bí mật đưa con nai vào bẫy.
Hải Lam xụ mặt lắc đầu, rồi lại gật đầu, lắc gật đến nỗi Kính Thiên chóng hết cả mặt.
Trên gương mặt của Kính Thiên đang biểu tình rất dữ “ a…a….đứng có lắc gật thế đi. Em định bức điên anh đấy hả? chẳng nhẽ lúc trước Minh Phong có ngyện vọng lớn lại không nói với em?” Minh Phong có nói trước, trong tình yêu Hải Lam ngốc lắm, quả nhiên anh bây giờ mới thấy cô ngốc thật. Trời đất quỷ thần ơi, nếu em mà còn không nói “ Minh Phong muốn kết hôn cùng em” thì anh sẽ……..
“Minh Phong muốn kết hôn cùng em” Hải Lam vỗ vỗ đầu, cô lớn tiếng chen ngang dòng mặc niệm của Kính Thiên “đúng rồi, dạo trước ngày nào anh ấy cũng nói muốn lấy em. Nhưng..nhưng em lại từ chối.”
“vậy giờ em còn muốn lấy cậu đấy nữa không?” Kính Thiên hỏi dò
Hải Lam không do dự mà gật đầu , nghĩ đến có thể cùng anh chung sống đến hết đời cô cái gì cũng làm “ Kính Thiên, chỉ cần Minh Phong bình phục lại, chỉ cần anh ấy không sao, em sẽ đồng ý lấy anh ấy. Khi nhìn thấy Minh Phong bị trúng đạn lúc đỡ cho Vũ Uy, em mới nhận ra, em không thể nào sống thiếu Minh Phong. Nếu anh ấy chết, em thực sự sống sẽ không còn ý nghĩa gì hết” cô vừa nói vừa khóc “ em cần anh ấy, Vũ Uy cũng cần anh ấy , cả baby trong bụng em cũng cần anh ấy. Kính Thiên, anh nói đi, em phải làm gì để Minh Phong có thể sớm tỉnh lại. Dù mất bao lâu em cũng sẽ không từ bỏ mục đích”. Giọt nước mắt cô rơi trên mu bàn tay đang đặt trước bụng mà khóc lớn hơn
Kính Thiên nghe đến hai từ ba by mà trợn tròn mắt nhìn cô , bộ dạng ngây ra đến hết ngày cũng chưa tỉnh “ Hải Lam, em có thai rồi? Cái này………cái này…….Minh Phong……..cậu”
Trong khi đó Minh Phong đã bật người ngồi dậy ngay sau Hải Lam từ lúc nào không biết, anh đương nhiên là ngạc nhiên nhất rồi , ngạc nhiên cứ như là đang mơ vậy , bọn họ lại có thêm baby nữa sao?
“ Lam, có thật không?” giọng anh ngập tràn hạnh phúc
Giọng nói này? Là của anh ấy…………anh ấy không phải đang hôn mê bất tỉnh sao? Hải Lam cả người không rét mà run bần bật, sợ hãi mà lén quay đầu nhìn phía sau, nhìn người đàn ông vừa nãy còn nằm bất động trên giường bệnh vậy mà thế nào đã có thể “ Phong, anh…anh là người hay là ma ? ” môi cô va đập vào nhau , lắp bắp, ngón tay thật biết phụ họa cho cảm xúc lúc này mà rụt rè run cầm cập ấn lên má anh. Cô như vừa bị điện giật , rụt nhanh tay lại kêu á một tiếng rõ to “ a....anh……..anh…….da mặt của ma sao lại giống người quá vậy……”
“ anh là người” Minh Phong cầm lấy bàn tay trắng bệch vì sợ hãi của cô, lưu luyến đưa lên miệng hôn một cái“ bà xã , có đúng chúng mình sẽ có thêm baby nữa không?” anh ngầng mặt nhìn cô, hồi hộp , ngóng trông hỏi một lần nữa.
“ chuyện này là thế nào? Không phải anh bị trúng ba viên đạn sao? Thế nào lại tỉnh nhanh đến vậy? Không phải vừa rồi em nói đúng ước nguyện của anh nên mới linh nghiệm ngay đấy chứ” Hải Lam ngờ nghệch, rốt cục bản tính ngây thơ vẫn không có cách nào tiến bộ. haha
Kính Thiên rất biết điều mà rời đi, giờ anh phải đến sân bay, phải về Mỹ để gặp An An. Hóa ra cô ấy lại chốn ở nhà ba mẹ anh bên đó. Hèn chi anh tìm không thấy. Thật là, cao thủ lại gặp cao thủ hơn . Trước đây anh dấu Hải Lam ở nhà mình, trong khi vẫn qua lại với An An mà Minh Phong cứ nháo nhác đi tìm tận đẩu tận đâu không thấy. Giờ hay rồi, An An ở nhà anh mà anh cũng lại đi tìm tận đâu không tài nào biết được. Ba mẹ anh cũng thật quá đáng, dám thông đồng với người ngoài để che dấu “tội phạm”
Khi căn phòng chỉ còn hai người, Hải Lam lại lặp lại câu hỏi vừa rồi của mình “ rốt cục chuyện này là thế nào?”
Khóe môi Minh Phong nở nụ cười sung sướng, hai tay bế cô lên xoay tròn nhiều vòng, rồi cả hai ngã nhào ra giường bệnh. Anh ôm chặt lấy cô, hôn thật sâu lên má cô sủng nịnh “ bé con à, em vừa nãy nói sẽ kết hôn cùng anh đúng không? Lời nói ra nghiêm cấm không được rút lại đấy. haha”
Hải Lam giận đến phồng má, giờ cô đã biết là anh lừa mình “ anh lừa em, rõ ràng anh không có bị thương? Anh đã mặc áo chống đạn rồi đúng không ? Sao lại không nói sớm, sao lại để em lo lắng nhiều như thế hả? Thật đáng ghét?” cô ức quá nên xả hết lên người anh. Anh có biết, lúc nhìn thấy anh nằm bất động khi trúng đạn cô đã sợ như thế nào không? Rồi khi bác sỹ nói anh không còn hy vọng, cô cũng như chết theo không hả? nghĩ tới đấy mà cô càng thấy tức, phải đánh anh, phải trừng phạt tên lừa đảo này mới được.
Minh Phong không có kêu đau, anh cười hì hì, yêu thương, chiều chuộng kéo đầu cô sát vào ngực mình, giọng nói dịu dàng , ra sức lấy lòng cô “ anh xin lỗi, bé con. Làm em phải sợ rồi. Từ giờ anh sẽ không làm thế nữa. Được không nào??? ”
Hải Lam hung bạo đẩy mạnh anh ra, cô liển đứng dậy, mặt hằm hằm, giọng bà lớn “ Doãn Minh Phong, anh dám lừa em, còn nói cái gì là lời nói ra không được rút lại gì chứ? Anh đúng là tên đại lửa đảo? em sẽ không lấy anh. Cả đời cũng không lấy. hừ” . Cô chỉnh lại áo hơi xộc xệch, hiên ngang giả vờ bỏ đi
Minh Phong cuống lên, anh ôm chặt lấy cô từ phía sau , khóe môi cười tươi “ bà xã à, không đùa chứ? Không phải nói rất yêu anh sao? Đã tha thứ cho anh rồi sao? Sao nhanh vậy đã quên rồi hử?”
“ hừ…tại lúc đó em nghĩ anh sắp chết nên có lòng thương hại mà nói vài câu cho anh an tâm đi xuống gặp diêm vương . Em còn lâu mới lấy tên lừa đảo như anh” Hải Lam đánh nhẹ lên tay anh, làm nũng
“thật không đấy? Vậy anh chết thật nhé?” Minh Phong ôm lấy cô đung đưa người cười thích thú. Cô cũng biết nói dối đấy chứ? Nhưng là lời nói dối đáng yêu nhất anh từng được nghe nha
“ thật? Chẳng lẽ anh không biết là hai đường thẳng khi đã giao nhau nhưng nếu không biết giữ thì chúng sẽ càng chạy xa và không thể nào cắt nhau lần thứ hai ư? . Chúng ta cũng giống như hai đường thẳng đấy đấy” Hải Lam làm mặt quỷ , dùng hết nội lực gỡ tay anh ra
Minh Phong lắc đầu cười, cô càng gỡ anh lại ôm càng chặt “ vậy thì để anh vẽ lại chúng nha”
Cô và anh lần nữa lại ngã trên giường bệnh………
“ Lam, nếu hai đường thẳng phải xa nhau, không bằng chúng ta hãy vẽ lại hai đường thẳng khác, để chúng mãi mãi chỉ có gặp nhau, không bao giờ xa cách nữa” Minh Phong đè lên người cô, nói
“ là sao?” Hải Lam cố tình tỏ ra mình ngốc nghếch
“ là yêu lại từ đầu chứ sao? Chúng mình hãy giống như hai đường thẳng kia, yêu lại từ đầu nhé” Minh Phong nói nhỏ bên tai cô
Hải Lam đỏ mặt, cô cười phá lên “ haha......anh đó hả, không chỉ là tên đại lừa đảo mà giờ sắp thành đại thi hào văn chương rồi đấy. Nói vòng vo thì ra là có âm mưu"
"em nói gì?" Minh Phong mặt nghệt ra
Hải Lam véo một cái lên mũi anh " ừ thì YÊU LẠI TỪ ĐẦU"