Khe suối xanh như ngọc bích chảy róc rách, cây cổ thụ xanh um, đủ loại cây thuốc không biết tên bao phủ khắp nơi, tỏa ra mùi dược liệu, không thấy chim bay nhưng lại nghe tiếng chim hót, từ xa xa nhìn lại, giống như mọi thứ đều được bịt kín bởi một tầng khói nhẹ, nếu không có lòng người đáng ghê tởm thì nơi này thật sự là tiên cảnh.
Hoán, nơi này chính là Y Cốc. Tô Tiểu Vũ thản nhiên nhìn cảnh vật ở phía trước, ánh mắt có chút mê ly, năm năm sau trở về, cảm giác trong lòng không biết là cái gì, có hận, bởi vì nơi này có người từng làm nàng tổn thương, có yêu, vì nơi này có Tiểu Khúc Nhi và sư phụ, nhưng mà hiện tại chỉ có sốt ruột, cục cưng và Niệm Niệm của nàng còn ở bên trong.
Muốn nhìn lại sao? Tư Thiên Hoán cười nhợt nhạt, kéo Tô Tiểu Vũ vào trong lòng, nhẹ giọng hỏi.
Mọi phiền muộn của Tô Tiểu Vũ tan hết, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, nắm lấy tay hắn đi vào trong Y Cốc, Tìm nhi tử và Niệm Niệm!
Tư Thiên Hoán bị nàng lôi kéo, ở phía sau bất đắc dĩ cười cười, lạnh lùng liếc nhìn chung quanh, phát hiện không có một thủ vệ nào thì nhíu mi, Vũ Nhi, vì sao không có hộ vệ.
Cho dù là Lê Nguyệt Hoa và Vân Thủy Gian cũng đều có hộ vệ, nhưng Y Cốc lại không có, thật kỳ quái.
Người ta khẩn cấp muốn chúng ta đi vào, sao có thể có hộ vệ, ta nghĩ từ cửa ra vào đến trung tâm tế đàn đều không có người. Tô Tiểu Vũ cười lạnh, chỉ về phía trước, Cách Lạc ơi Cách Lạc, đúng là vẫn là ngươi.
Tư Thiên Hoán hiểu rõ, đột nhiên ôm lấy Tô Tiểu Vũ, thi triển khinh công bay về phía trung tâm tế đàn của Y Cốc.
Cách Lạc lẳng lặng đứng ở trung tâm tế đàn, nhìn hai người bay từ xa xa tới, khiêm tốn cười, Các ngươi đến rồi.
Tay Tư Thiên Hoán ôm thắt lưng Tô Tiểu Vũ buông ra rồi cầm tay nàng, thản nhiên nhìn Cách Lạc, thấy hắn bình tĩnh thì trong mắt có chút u ám.
Đứa nhỏ đâu? Tô Tiểu Vũ lạnh lùng nhìn hắn, trầm giọng hỏi.
Cách Lạc nhìn nàng càng lúc càng quyến rũ thì cười khổ, Ngươi giết huynh đệ bọn họ, cho nên lần này bọn họ bắt đứa nhỏ để dụ ngươi đến, ta không biết đứa nhỏ bị bọn họ nhốt ở đâu, nhưng ta nghĩ đứa nhỏ không sao, ta ở đây chờ ngươi là vì biết các ngươi sẽ tới đây trong mấy ngày này.
Hiện tại tình huống Y Cốc thế nào? Tô Tiểu Vũ cúi đầu, che lại ý cười châm chóc ở đáy mắt, cười lạnh hỏi.
Hiện tại ta là Cốc chủ, các sư huynh muốn giết ta lại bị trưởng lão chế ngự nên đều ống thuốc độc tự sát. Cách Lạc có chút khổ sở nói, như là mất đi cánh tay cánh chân của mình.
Tô Tiểu Vũ lại bội phục thái độ của Cách Lạc, uống thuốc độc tự sát sao? Hai tên đê tiện đó sao có thể uống thuốc độc tự sát, xem ra Cách Lạc luyện bí quyết Huyết Đồng nên hai người cắt bỏ ám chỉ.
Tiểu Vũ, ta vừa lên làm cốc chủ, thật ra quyền lực trong cốc đều nằm trong tay trưởng lão, những gì ta có thể làm cho ngươi cũng không nhiều lắm, chỉ có thể điều động hết hộ vệ đi chỗ khác. Cách Lạc hít sâu một hơi, thản nhiên cười, mắt nhìn Tô Tiểu Vũ có chút tình ý.
Ngươi chỉ cần đứng đó xem là được, bọn họ ở đâu? Tô Tiểu Vũ lạnh lùng cười, hỏi, Cách Lạc muốn mượn đao giết người, vậy thì nàng sẽ cho hắn mượn đao của nàng, dù sao nàng nhất định phải trừ đám lão gia đó.
Ngoài Thánh địa. Cách Lạc suy nghĩ, lo lắng nhìn Tô Tiểu Vũ, Các ngươi phải cẩn thận, chín vị trưởng lão liên hợp...
Tô Tiểu Vũ phất tay, ngắt lời của hắn, trong mắt lộ vẻ quyết tuyệt, Có bọn họ, không có ta.
Cách Lạc chăm chú nhìn nàng thật lâu rồi cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi, dịu dàng nói, Ta đi tìm hai hài tử, ngươi nhất định phải bình an trở về.
Ta đi tìm đứa nhỏ với ngươi. Tư Thiên Hoán vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng, thản nhiên nhìn về phía Cách Lạc, buông lỏng tay Tô Tiểu Vũ ra.
Ngươi để cho Tiểu Vũ đi một mình? Khuôn mặt ôn hòa của Cách Lạc đầy sự kinh ngạc.
Với võ công của ta, đi cũng chỉ cản trở, không bằng đi tìm đứa nhỏ trước, miễn cho Vũ Nhi phải phân tâm. Tư Thiên Hoán nhếch môi mỏng, cười nhạt liếc nhìn Tô Tiểu Vũ một cái.
Nụ cười của Cách Lạc cứng đờ, giương mắt nhìn hắn, ánh mắt có chút âm u nhưng lại biến mất rất nhanh nhưng Tư Thiên Hoán vẫn thấy được, đáy mắt lóe sáng khó hiểu.
Tô Tiểu Vũ cười nói, Được. Tuy rằng không biết Hoán muốn làm gì, nhưng nếu hắn muốn làm như vậy thì nhất định là đã phát hiện ra chuyện gì rồi.
Cách Lạc thấy hai người tin cậy nhau thì trong mắt xẹt qua ý lạnh, rồi sau đó cười nhạt, Như thế cũng tốt.
Nếu nói như vậy thì để cho Hoàng đi tìm đứa bé cùng Tư Thiên Hoán đi. Giọng Khúc Ngâm thản nhiên vang lên, bóng người mảnh khảnh màu lục chậm rãi đi về phía tế đàn, đi sau nàng là Tư Thiên Hoàng mặc đồ đen.
Thánh cô. Cách Lạc nhẹ nhíu mi để không ai nhận ra, sau đó cười nhạt chào hỏi.
Khúc Ngâm thản nhiên liếc hắn một cái, liền đảo mắt nhìn về phía Tô Tiểu Vũ, thấy khí sắc nàng không tệ thì hơi híp mắt, Ta và Tiểu Vũ cùng đến Thánh địa.
Nhưng võ công của người đã hoàn toàn biến mất, cho dù có thể áp chế lực phản phệ của Tiểu Vũ, đến lúc đó chẳng phải cũng sẽ rước thêm phiền phức sao? Cách Lạc không đồng ý nói, Chúng ta vẫn nên cùng đi tìm đứa nhỏ...
Cách Lạc, võ công của ta khôi phục rồi. Khúc Ngâm ngắt lời của hắn, đi thẳng đến bên cạnh Tô Tiểu Vũ, cầm tay cổ tay nàng, thật lâu sau mới kinh ngạc nhìn nàng.
Trong mắt Tô Tiểu Vũ hiện lên ý cười, vô tội nhíu mày, Tiểu Khúc Nhi quả thực luôn lo lắng chuyện nàng sinh non, nhưng nàng thật sự không sao.
Tư Thiên Hoán thấy hành động của hai người thì bất đắc dĩ cười cười, đi đến bên cạnh huynh trưởng của mình, thấy hắn tinh thần sảng khoái thì liền biết Khúc Ngâm dẫn hắn đến đây đã khiến hắn sung sướng, xem ra, Nhị hoàng huynh lại gặp tai ương rồi.
Nhị vị đi theo ta, Tiểu Vũ, Khúc Ngâm, các ngươi cẩn thận. Cách Lạc yên lặng nhìn Khúc Ngâm, áp chế cảm giác kinh ngạc trong lòng, thản nhiên nói với Tư Thiên Hoán và Tư Thiên Hoàng rồi sau đó nâng bước đi về bên