Ngai vàng Cốc chủ được làm từ trăm ngàn gốc cây cổ, đặt ở trên cùng của sảnh nghị sự, Cách Lạc tao nhã ngồi ở trên đó, cười nhạt nhìn hai người ngồi bên dưới.
Ngươi phát hiện bằng cách nào. Cách Lạc nhìn về phía Tư Thiên Hoán, giọng điệu có chút phức tạp, hắn tự nhận chính mình làm rất tốt nhưng lại không biết sao hắn ta lại hoài nghi chính mình, vốn định đưa bọn họ đến chỗ đã bố trí sẵn cạm bẫy, nhưng bị nhìn thấu nên cũng chỉ có thể tới nơi này.
Tư Thiên Hoán từ từ uống một ngụm trà, buông chén trà ra rồi lạnh nhạt nói, Bởi vì ngay từ đầu chúng ta đã không hề tin tưởng ngươi.
Tiểu Vũ đã giao dược ngọc cho ta, ngươi nói vậy là có ý gì. Sắc mặt Cách Lạc lạnh xuống, sờ miếng dược ngọc ở sát ngực theo bản năng, trong lòng có chút bất an.
Vũ Nhi giao dược ngọc cho ngươi, chính là để ngươi giúp nàng thanh lý trước một ít phiền toái, nếu không lần này đến đây sao chúng ta lại không thấy một tên hộ vệ nào, tại sao chín vị trưởng lão lại không tụ tập một chỗ với nhau? Tư Thiên Hoán cười xa xôi, giọng điệu bình thản không gợn sóng.
Sắc mặt Cách Lạc trở nên rất khó xem, sau đó lại thoải mái, khôi phục vẻ ôn hòa, Thì đã sao, dược ngọc đã nằm trong tay ta, ngươi còn có thể làm được gì?
Lúc đến đây ta cũng không hề che giấu võ công của mình, ngươi không hề kinh ngạc nên có lẽ ngươi cũng biết Vũ Nhi đã luyện thành bí quyết Huyết Đồng rồi. Tư Thiên Hoán nhìn thẳng hắn, cười lạnh, nhưng hắn hẳn không biết mình là người Lê Nguyệt Hoa, nếu không hắn đã sớm đi thông báo cho bọn họ đến đây, rồi đám người đó sẽ ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, chứ sao có thể để hắn ngồi đây uống trà được.
Thì tính sao, Tô Tiểu Vũ là thiên tài, thành tự của nàng còn hơn rất nhiều người, cũng bao gồm cả ta, ngươi cũng rất lợi hại, mặc dù ta không biết ngươi làm thế nào để có võ công mạnh hơn Tô Tiểu Vũ nhưng đến cuối cùng ngươi và nàng đều sẽ bại bởi ta. Cách Lạc đột nhiên thấp giọng nở nụ cười, sau đó nói rõ từng chữ một, Bởi vì, các ngươi sợ Tô Niệm Vũ và nhi tử các ngươi chết.
Ánh mắt Tư Thiên Hoán lóe lên, hờ hững uống một ngụm trà, sao hắn biết được tên Niệm Niệm?
Vậy ngươi muốn cái gì, muốn bọn họ chết? Tư Thiên Hoàng đột nhiên mở miệng, châm chọc nhìn Cách Lạc.
Đúng, ta muốn bọn họ chết, các trưởng lão hẳn đã chết rồi, hiện tại chỉ cần bốn người các ngươi đều chết thì sẽ không còn ai có thể uy hiếp được vị trí của ta. Cách Lạc xé bỏ lớp mặt nạ ôn hòa, âm ngoan nói.
Tư Thiên Hoán im lặng, vươn tay xoa cằm, duy trì trầm mặc.
Cách Lạc, ngươi yêu ta đến chết đi sống lại nhiều năm như vậy, đến cuối cùng vẫn muốn ta chết. Giọng nói lạnh lùng của Tô Tiểu Vũ vang lên từ bên ngoài, rồi sau đó liền nhìn thấy nàng và Khúc Ngâm chậm rãi đi đến.
Tô Tiểu Vũ thản nhiên nhìn đại sảnh nghị sự, trong mắt đầy vẻ châm chọc, năm đó là sư phụ đưa nàng vào nơi này, cuối cùng nó lại rơi vào kết cục như vậy, thật sự là một nơi đáng ghê tởm, mà nam nhân đang ngồi trên ghế gốc cây kia lại càng ghê tởm hơn.
Tư Thiên Hoàng nhíu mày, hứng thú nhìn Tô Tiểu Vũ, Tư Thiên Hoán, Cách Lạc một cái, thì ra phía sau còn có loại quan hệ này.
Cách Lạc nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ ở dưới, nàng vẫn tự tin như trước, vẫn làm cho người ta động lòng như trước... Nét mặt âm ngoan chậm rãi biến thành vẻ bất đắc dĩ, nhắm mắt lại, sắc mặt phức tạp, Tiểu Vũ, nếu ngươi lựa chọn ta thì ta sẽ sủng ngươi lên trời, cho dù đặt trên đầu ta cũng cam tâm tình nguyện, nhưng trái tim ngươi đời này đều không thể là của ta, cho nên ngươi sẽ biến thành vật uy hiếp ta, ngươi chỉ có thể chết.
Lời nói này thâm tình, cũng rất tuyệt tình, yêu Tô Tiểu Vũ là thật, nhưng quyền lực mới là thứ hắn yêu tận xương tủy trong kiếp này.
Ngươi dựa vào cái gì mà nói vậy, ngươi muốn chúng ta chết thì chúng ta phải chết, Cách Lạc, ngươi thật sự quá buồn cười. Khúc Ngâm chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Cách Lạc.
Ta biết, Tiểu Vũ đã luyện bí quyết Huyết Đồng tới tầng thứ mười, mà võ công Tư Thiên Hoán cũng không kém cỏi như ta tưởng, Thánh cô ngươi và huynh trưởng Tư Thiên Hoán liên thủ, ta cũng không còn mạng để sống, nhưng trong tay ta có đứa nhỏ và Tô Niệm Vũ, nếu các ngươi nguyện ý tự sát, ta sẽ đối xử tốt với hai hài tử này, ta cũng sẽ bồi dưỡng con của Tiểu Vũ và người trở thành cốc chủ tiếp theo. Cách Lạc cười nhạt nói, có chút quyến luyến nhìn Tô Tiểu Vũ một cái rồi nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra chỉ còn lại vẻ vô tình, hắn dám tin tưởng nếu phải chọn giữa bản thân và đứa nhỏ thì bọn họ nhất định sẽ lựa chọn đứa nhỏ.
Đứa bé là con của Tô Tiểu Vũ, nếu nàng chết rồi nó vẫn sẽ bị đau lòng, cho nên hắn thật sự sẽ đối xử tốt với đứa bé này.
Tô Niệm Vũ? Tô Tiểu Vũ mở mắt thật mạnh, ánh mắt cực kỳ sắc bén, Cách Lạc lại biết tên đầy đủ của Niệm Niệm, hình như mọi chuyện càng lúc càng phức tạp rồi.
Đúng vậy, Tô Niệm Vũ, chúc mừng ngươi, rốt cục cũng tìm được rồi phụ mẫu ngươi rồi, còn có một đệ đệ nữa. Cách Lạc dịu dàng nhìn Tô Tiểu Vũ, giống như là thật lòng cảm thấy vui vẻ vì nàng.
Cám ơn, sao lúc này