Ngô Sở Úy chật vật lủi vào góc tường, ba cây súng nước chuyên môn bắn vào chỗ yếu của y. Vô số “bom nước” dội xuống như mưa, làm Ngô Sở Úy kêu oa oa liên tục. Một cái ống nước dội từ đầu đến chân, triệt để thấm ướt lòng Ngô Sở Úy…
“Đám súc sinh bỏ đá xuống giếng mấy người!”
“Đợi ông đây đông sơn tái khởi, sẽ cột mấy người lại ném vào rãnh thải nước bẩn.”
“A a a… có ai không! Cứu mạng đi!”
“….”
Ngô Sở Úy kêu càng vui vẻ, bốn người hành hung ức hiếp càng hăng máu.
Khương Tiểu Soái cũng cùng Ngô Sở Úy bị đè nén lâu như thế, không phát tiết mà được sao? Quách Thành Vũ vì Trì Sính chạy đông chạy tây, còn phải làm hòa thượng nhiều ngày như vậy, món nợ này chắc chắn phải đòi lại. Uông Thạc nằm gai nếm mật hơn nửa năm, sớm đã muốn tìm cơ hội báo thù tuyết hận. Uông Trẫm là thấy Ngô Sở Úy quá nóng, thật lòng thật dạ muốn cho y mát mẻ một chút…
Bốn người đang ức hiếp hứng chí, đột nhiên, một màn nước mạnh mẽ ập đến từ phía sau, suýt làm Khương Tiểu Soái và Uông Thạc ngã nhào.
Quách Thành Vũ cố sức vuốt mặt, híp mắt nhìn qua.
Giỏi lắm! Một cái xe phun nước đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt!
Người lái xe là Cương Tử, hắn đã nghe tin từ sớm, trực tiếp thuê cái xe phun nước này đến cứu viện. Tổng công đại nhân của họ, uy vũ bá khí đứng trên xe, tay cầm thiết bị phun nước hung mãnh nhắm vào bốn tên khốn kiếp đó.
Ngô Sở Úy vừa thấy Trì Sính đến, lập tức có sức lực. Bật người dậy, nhặt cái súng nước Khương Tiểu Soái đánh rơi nhắm bắn vào mặt hắn.
Khương Tiểu Soái bị xịt mềm ra rồi, Ngô Sở Úy lại chỉ vào Uông Thạc gào lên với Trì Sính: “Bắn anh ta! Bắn chết luôn!”
Trì Sính bỏ qua tất cả mọi người, chỉ nhắm bắn Uông Trẫm. Chỉ huy Cương Tử lái xe, vòi nước thô như cánh tay lắc trái lắc phải, truy đuổi không bỏ, giống như muốn xịt chết Uông Trẫm luôn.
Bên này đang kịch chiến rất vui, bên kia truyền đến tiếng kêu cứu không đủ hơi của Ngô Sở Úy.
“Trì Sính, mau tới! Ba người họ đối phó mình tôi!”
Trì Sính nhảy xuống xe, giao trọng trách đối phó Uông Trẫm lại cho Cương Tử. Còn hắn hỏa tốc chạy lại chỗ Ngô Sở Úy, ôm y vào lòng, bảo vệ chặt chẽ, vừa tránh sự giáp công của ba người vừa chạy về phía xe phun nước.
Kết quả, Cương Tử còn chưa khởi động thiết bị phun nước tự động trong xe, Uông Trẫm đã phóng người lên, đu trên cửa xe. Cánh tay cứng như sắt thép mở cửa xe ra, trực tiếp “ném” Cương Tử xuống dưới.
Trì Sính thấy tình thế không hay, vội ôm Ngô Sở Úy chạy điên cuồng về hướng ngược lại.
“Mau lên xe!”
Quách Thành Vũ gầm lên, nhảy vọt lên xe phun nước trước tiên, Uông Thạc cũng leo lên theo. Chỉ có Khương Tiểu Soái ngốc nhất, khi nhảy bị trượt chân, không chỉ không leo lên xe được mà còn suýt bị lăn xuống dưới bánh xe. May mà Quách Thành Vũ phản ứng nhanh, kịp thời kéo Khương Tiểu Soái lên.
Kết quả, Uông Trẫm mở máy xe quá vội, Uông Thạc đứng không vững bị hất xuống xe theo tư thế ngửa mặt lên, may mà mông chạm đất trước.
“Uông Trẫm tôi thao ba anh!”
“Quách tử cậu là đồ trọng sắc khinh bạn, cậu biết kéo Khương Tiểu Soái, sao không kéo tôi hả?”
Uông Thạc chửi bới đuổi theo cả buổi, may mà Uông Trẫm phát hiện ra y, tạm thời dừng xe lại, để Quách Thành Vũ và Khương Tiểu Soái kéo y lên.
Sau khi bốn người thành công cướp được “vũ khí” của Trì Sính, Trì Sính và Ngô Sở Úy hoàn toàn mất đi lực phản kích.
Cương Tử trực tiếp chạy cái xe điện ba bánh mà Ngô Sở Úy dùng để bày hàng tới, cho Trì Sính mang Ngô Sở Úy chạy mau.
Ban đầu Trì Sính ngồi phía trước, Ngô Sở Úy ngồi phía sau, nhưng nước đều là xối tới từ phía sau. Thế là Trì Sính lại kéo Ngô Sở Úy lên đùi mình, dùng áo bọc y lại, bọc rất kín, không cho nước bắn thẳng lên người y nữa.
Uông Thạc thấy cảnh này, mũi hừ ra một tiếng phẫn hận, quát lớn: “Đưa ống nước cho tôi!”
Giành lấy ống nước, vặn áp lực lớn nhất, phun mạnh vào đôi uyên ương mệnh khổ còn đang ở đó ân ái trong gian nan!
Mặt Ngô Sở Úy dán vào ngực Trì Sính, một hồi kêu réo một hồi cười ha ha. Giọt nước tụ ở trước ngực, không phân rõ là từ áo Trì Sính chảy vào, hay là nước mắt của Ngô Sở Úy, lặng lẽ chảy xuống.
Cuối cùng, Trì Sính lái xe điện ba bánh vào một hẻm nhỏ, xe phun nước không vào được.
“Nhìn cái gì hả?” Trì Sính búng một cái lên trán Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy cười hê hê: “Không nhìn gì hết.”
Hai người lại lên xe, lần này là Trì Sính ngồi trước lái, Ngô Sở Úy đứng sau lưng hắn. Hai tay ấn lên đầu Trì Sính, thỉnh thoảng dùng ngón tay trêu chọc ngũ quan góc cạnh rõ ràng của hắn, trái tim trống rỗng đã được lắp đầy.
Mặt trời đang rọi, gió ấm thổi tới, tóc và quần áo của hai người đã khô lúc đi được nửa đường.
Cuối cùng, Trì Sính vẫn lái xe đến nhà Quách Thành Vũ.
Khương Tiểu Soái đã xả nước nóng sẵn cho hai người, đừng thấy lúc dội nước vui vẻ như thế, nhưng lúc nên quan tâm thì cũng không hàm hồ chút nào. Trong phòng tắm có mùi đàn hương tự nhiên, bồn tắm lớn kiểu gỗ, có công năng mát xa. Trong nước có bỏ tinh dầu, có thể thư giải mệt mỏi, coi như đón gió tẩy trần cho Trì Sính.
Gần một tháng tách biệt, lại lần nữa thân cận da thịt, cảm xúc đặc biệt khác.
Trì Sính tựa vào mép bồn tắm, một chân gập lại, một chân duỗi ra, trôi nổi dưới lớp lông là cự long khoa trương hống hách, dựng thẳng tràn đầy oai phong. Ngô Sở Úy tựa vào vai hắn, ánh mắt biếng nhác đánh giá toàn thân Trì Sính một lượt, rồi nhìn chằm chằm vào mặt hắn.
Trì Sính nghiêng đầu nhìn xuống, thấy đầu Ngô Sở Úy nghiêng qua, con mắt lớn cứ nhìn mình chằm chằm. Trì Sính giả bộ trừng Ngô Sở Úy một cái dữ dội, Ngô Sở Úy cười lộ răng, cười khiến Trì Sính thích không tả nổi.
Trì Sính kéo một cái, kéo Ngô Sở Úy vào giữa hai chân, kéo vào lòng.
Ngô Sở Úy ngáp dài, biếng nhác vùi đầu vào hõm vai Trì Sính.
Trì Sính cảm thấy chuyện hạnh phúc nhất đời này chẳng qua là thế thôi.
“Đầu đau sao?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy nói: “Hơi hơi.”
Trong lòng Trì Sính bất giác nỗi cơn oán hận, bốn tên đó, quả nhiên chơi máu quá. Thế là một tay đỡ đầu Ngô Sở Úy, một tay mát xa cho y, lại tăng nhiệt độ nước, đuổi đi hàn khí trên người Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy vừa hưởng thụ phục vụ của Trì Sính, vừa dùng ngón tay chọt vào rãnh ngực Trì Sính, cuối cùng chọt lên mặt dây chuyền trên cổ hắn. Nhẹ lật lên, thấy hai chữ “Úy Úy” ở mặt sau.
“Anh làm hả?” Ngô Sở Úy hỏi.
Trì Sính ừ.
“Ồ, thật không kém!”
Ngô Sở Úy cười ngậm lấy nó, híp con mắt tà tính nhìn Trì Sính.
Ngực Trì Sính như bị nện cho một cái, hô hấp dần nặng đi, móc tay kéo đầu Ngô Sở Úy qua, hôn sâu.
Ngô Sở Úy ban đầu còn nghẹn ngào vài tiếng, sau đó dần dần yên lặng.
Đợi khi Trì Sính rời khỏi miệng Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy đã ngủ rồi.
Một người đàn ông thô kệch như Trì Sính, có thể kiên nhẫn tỉ mỉ gội đầu cho Ngô Sở Úy, cũng coi như hiếm gặp. Hắn xối nước lên tóc Ngô Sở Úy, khi đặt tay xuống luôn sẽ sờ vào mặt y một chút. Một cảm xúc khó dùng lời để diễn tả, khiến Trì Sính muốn nhét Ngô Sở Úy vào lòng thương yêu cho thỏa.
Ba ngày ba đêm không chợp mắt, lại thêm trước đó giấc ngủ cũng không đủ, bây giờ Ngô Sở Úy hoàn toàn thả lỏng tâm trạng, liền ngủ thẳng đến đất trời u ám.
Tối, Khương Tiểu Soái đẩy cửa vào, vừa định mở miệng, đã bị một ánh mắt cảnh cáo của Trì Sính chặn lại.
Thấy Ngô Sở Úy đang ngủ, Khương Tiểu Soái lập tức hiểu ý, nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài.
Trưa hôm sau, Khương Tiểu Soái lại đẩy cửa vào, vẫn thấy tình cảnh giống vậy.
Khương Tiểu Soái lại đi ra.
Đợi đến tối, Khương Tiểu Soái vẫn thấy cảnh đó, thực sự nhịn hết nổi bước qua.
“Làm gì?” Trì Sính dùng ánh mắt đề phòng nhìn Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái thò ngón tay dưới mũi Ngô Sở Úy, âm u nói: “Tôi xem thử cậu ta còn sống hay không!”
Phí lời, ôm trong lòng ấm áp, có thể chết sao?
Khương Tiểu Soái ra ngoài rồi, Quách Thành Vũ hỏi: “Sao rồi? Còn chưa tỉnh?”
“Đúng vậy.”
Quách Thành Vũ nói: “Nhưng Trì Sính cũng phải ăn cơm chứ!”
Khương Tiểu Soái hừ lạnh một tiếng: “Anh ta cũng phải buông tay đã! Cứ ngồi yên ở đó không động đậy, ôm mãi như vậy… Má nó, không được, chịu hết nổi rồi, phiến tình muốn chết.”
Quách Thành Vũ không nói gì, trực tiếp vào nhà ăn gọi cơm, đưa vào phòng ngủ của Trì Sính.
Trước khi đi, còn chế nhạo Trì Sính một câu.
“Cậu thật là, đến đâu cũng là gia!”
Hắn là gia, vậy người đang ở trong lòng hắn là cái gì?
Đáp: Là tổ tông.
Sáng ngày thứ ba, Uông Thạc qua.
Lớn tiếng hỏi trên cầu thang: “Hai người họ đâu? Về rồi?”
“Xuỵt!” Khương Tiểu Soái hạ giọng nhắc nhở Uông Thạc: “Nhỏ tiếng chút, còn đang ngủ.”
“Mấy giờ rồi mà còn ngủ?”
Khương Tiểu Soái kể lại tình trạng cụ thể cho Uông Thạc.
Uông Thạc nghe xong chấn động, không thể nói rõ là ghen tỵ hay thuần túy là không nhìn nổi, lập tức phun một câu: “Má, có cần phải lập dị vậy không? Tôi không tin cái chuyện tà môn này, tôi cứ lải nhải đó, có thể làm gì nhau?”
Nói xong, không sợ chết chạy đến trước cửa phòng Trì Sính hát hò, không chỉ hát lớn tiếng, hơn nữa còn sai điệu.
Ngô Sở Úy không yên hừ hai tiếng trong lòng Trì Sính.
Trì Sính nhẹ đặt y xuống giường, mở cửa bước ra.
Uông Thạc đang hát vui vẻ, sau cổ liền bị một đôi tay kẹp lại.
“Cậu tìm đánh đúng không?”
Ngô Sở Úy ở trong phòng nghe tiếng Trì Sính quát mắng, khóe môi cong lên nụ cười xảo quyệt.