Sau khi Trì Sính trở lại, Ngô Sở Úy vẫn lười không chịu dậy. Trì Sính hỏi y có muốn ăn gì không, Ngô Sở Úy lắc đầu, Trì Sính hỏi y có muốn đi vệ sinh không, Ngô Sở Úy vẫn lắc đầu. Trì Sính chỉ đành thôi, lại ôm y ngủ thêm mấy tiếng.
Mãi tới tối, Ngô Sở Úy mới ngủ no.
Nhưng vì thời gian trước đó mệt nhọc quá độ, lại không ăn không uống liên tục ngủ lâu như vậy. Thân thể Ngô Sở Úy bị mất sức, nói chuyện cũng yếu ớt.
“Đói sao?” Trì Sính hỏi y.
Ngô Sở Úy ủ rũ gật đầu: “Hơi đói.”
Trì Sính vào bếp hâm nóng một vài thức ăn có sẵn, trực tiếp bưng vào phòng Ngô Sở Úy. Ngô Sở Úy ăn vài miếng, cảm thấy vị giác hồi phục, sau đó là ăn thế nào cũng không thấy no.
“Ăn chậm một chút.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy không ngẩng đầu: “Đói mà!”
Trì Sính cứng giọng: “Đói cũng ăn chậm một chút, nếu không tiêu hóa không được.”
Ngô Sở Úy không thèm bận tâm, vẫn cứ ăn ngấu nghiến. Trì Sính liền đặt một cái gương trước mặt y, Ngô Sở Úy chỉ đảo mắt một cái, liền bắt đầu tỉ mỉ nhai nuốt.
Ba chén cơm, hai món mặn hai món rau một chén canh, đều bị Ngô Sở Úy tiêu diệt sạch sẽ. Lúc này Ngô Sở Úy mới no, trên người cũng có sức, cả ánh mắt cũng sáng lên theo.
“Đúng rồi, khi nào anh mới về nhà xem thử?” Ngô Sở Úy hỏi.
Trì Sính nói: “Ngày mai đi.”
“Còn phải đợi đến ngày mai sao? Ba mẹ anh lo lắng mệt nhọc vì chuyện của anh, bây giờ anh nên về nhà một chút đi.”
“Bây giờ đã mấy giờ rồi?” Trì Sính búng một cái lên trán Ngô Sở Úy, “Bọn họ đã nghỉ ngơi rồi, ngày mai hãy nói đi!”
Lúc này Ngô Sở Úy mới phát hiện, bây giờ đã hơn mười một giờ tối, y ngủ hai ngày hai đêm, hình tượng chắc chắn đặc biệt tệ hại. Vì vậy lại vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, sau khi bước ra có tinh thần hơn gấp bội.
Thân hình uy võ của Trì Sính ngồi trên sô pha, duỗi tay cho Ngô Sở Úy.
“Bảo bối, ngồi lên đùi tôi.”
Một người đàn ông như Ngô Sở Úy không chịu cúi người theo khuôn khổ: “Tôi không sang.”
Ngô Sở Úy thầm nói: Anh nghĩ tôi là đồ ngốc sao? Hai ngày tôi ngủ anh trộm hôn tôi bao nhiêu cái? Đừng cho rằng tôi không biết.
Chẳng qua chia cắt lâu như vậy, Ngô Sở Úy cũng nhớ Trì Sính đến phát điên. Trì Sính móc y như vậy, Ngô Sở Úy liền không chống nổi dụ hoặc, nhưng vẫn bày đặt không tình nguyện bước sang.
Khi Ngô Sở Úy còn cách Trì Sính hơn một mét, Trì Sính liền cúi người kéo y lại, không thèm nói gì tha lên đùi mình.
Sau đó, hôn vài cái lên mặt Ngô Sở Úy.
Bình thường Trì Sính luôn trực tiếp gặm miệng cắn lưỡi gặm cổ, đột nhiên lại đơn thuần hôn lên mặt như thế, Ngô Sở Úy rất không thích ứng. Từ cổ lên tới tai đều đỏ bừng, lúng túng cười mắng: “Anh làm gì vậy?”
Trì Sính cũng cười, nhéo hai tai Ngô Sở Úy, nói: “Mấy tuần không gặp, còn ra vẻ xa lạ với ông xã sao?”
“Nói bậy gì đó?” Ngô Sở Úy giả hung: “Đừng mở miệng ngậm miệng là ông xã ông xã, anh là ông xã của ai hả?”
Trì Sính dùng râu dưới cằm cọ mạnh lên xương quai xanh và ngực Ngô Sở Úy, cọ đến mức Ngô Sở Úy vặn vẹo tránh né, hừ hừ liên tục.
Trì Sính vừa cọ vừa dùng giọng điệu chế nhạo nói: “Cậu nói tôi là ông xã của ai? Bây giờ ai đang lẳng lơ với tôi thì tôi chính là ông xã của người đó.”
Ngô Sở Úy vất vả lắm mới ngăn cản được hành động giày vò của Trì Sính, y cào tóc hắn, tức giận chất vấn: “Có phải anh cố ý thủ dâm cho Giả Thân xem không?”
Hai tay Trì Sính bóp mông Ngô Sở Úy, dán vào đũng quần của mình, để y cảm nhận được rõ ràng độ cứng ở đó.
“Không phải tôi cố ý, tự cậu còn không biết sao?”
Ngô Sở Úy lại dịch mông về đầu gối Trì Sính một chút, tránh cho tiếp xúc quá thân mật với chỗ đó.
Sau đó bực bội đáp trả: “Tôi không biết.”
Trì Sính lại dịch mông y về: “Cậu thật không biết.”
Ngô Sở Úy lại dịch đi: “Biết.”
Trì Sính lại dịch về, Ngô Sở Úy lại dịch đi… hai người cứ giằng co cọ cọ như thế cả buổi.
Cho đến khi hô hấp của Ngô Sở Úy hoàn toàn hỗn loạn, giãy dụa muốn xuống khỏi đùi Trì Sính, miệng hàm hồ nói: “Đừng quậy… đừng quậy…”
Trì Sính không chỉ không cho y xuống, còn mở áo choàng tắm của y ra, thưởng thức cái lều nhỏ do điểu dựng lên. Sau đó xoẹt một tiếng, quần lót bị xé một lỗ bự, tay Trì Sính thò vào trong đó.
“Ưm… a…”
Vùng mông của Ngô Sở Úy bị Trì Sính ác liệt trêu chọc, hai mông cứ run rẩy không thôi, miệng rên rỉ khó nén.
Tay Trì Sính trượt vào chỗ cửa động của Ngô Sở Úy, ngón tay thô sần nhẹ trêu chọc mặt trên.
“A…”
Ngô Sở Úy lập tức co chặt cửa động, vô thức đẩy tay Trì Sính ra.
Hai tay Trì Sính bóp chặt eo Ngô Sở Úy, đẩy y lên đầu gối.
Ngô Sở Úy tưởng Trì Sính muốn thả mình xuống, nào ngờ Trì Sính đột nhiên tách hai chân ra, làm y đang ngồi vắt ngang trên đầu gối hắn cũng bị ép phải tách hai chân.
Mông lập tức bị mở rộng, lối vào ngang nhiên lộ dưới tầm mắt Trì Sính.
Ngô Sở Úy phỏng cả mặt.
Trì Sính thò ngón tay đã thấm gel bôi trơn vào lối vào của Ngô Sở Úy, quan sát tỉ mỉ và trực tiếp sự biến hóa của nơi đó.
Khi ngón tay Trì Sính vùi vào hơn phân nửa, cửa cúc co chặt, Ngô Sở Úy rên rỉ như muốn khóc.
“Đừng… đừng đụng…”
Trì Sính lại sắc bén đâm vào điểm gồ lên của Ngô Sở Úy, mỗi lần đều vừa hung vừa chuẩn.
“Không… Trì Sính… a a…”
Mặt Ngô Sở Úy vặn vẹo kêu lên những tiếng dâm đãng cực kỳ hưởng thụ.
Trì Sính kéo tóc Ngô Sở Úy, cưỡng ép gương mặt y phải nhìn thẳng vào mình, giọng nói thô nặng: “Tôi nằm mơ cũng thấy cậu đang phát tình.”
Nói xong, lại chen một ngón tay vào, thô bạo trêu chọc cửa cúc bị lạnh nhạt đã lâu.
Mông Ngô Sở Úy nhích tới nhích lui trên đùi Trì Sính, ngón tay Trì Sính không buông tha đuổi theo trêu chọc mãi. Cuối cùng Ngô Sở Úy kêu lên một tiếng sụp đổ, quần lót bị rách thấm ướt một mảng.
Bên dưới của Trì Sính đã sinh long hoạt hổ từ lâu, đang dữ tợn gào thét. Có lẽ do lúc trước bị nghẹn dữ quá, khát cầu đối với Ngô Sở Úy càng thêm mãnh liệt, cự long của Trì Sính còn thô hơn bình thường một vòng, cứng rắn hệt như sắt thép.
Trì Sính để Ngô Sở Úy chậm rãi nuốt lấy mình, kết quả mới tiến vào một nửa, quy đầu đã đụng vào điểm gồ lên của Ngô Sở Úy. Ngô Sở Úy lập tức nghẹn ngào, nói gì cũng không chịu ngồi xuống tiếp nữa.
Trì Sính ấn mạnh xuống, đi vào toàn bộ, Ngô Sở Úy trướng đến mức rên rỉ lớn tiếng, hung tợn túm tóc Trì Sính.
“Đau… đau…”
Trì Sính đợi một lát, tay thì an ủi phân thân của Ngô Sở Úy, miệng thì hôn nhau nồng nhiệt. Cho đến khi tiếng nghẹn ngào của Ngô Sở Úy nhỏ dần, Trì Sính mới điên cuồng va chạm.
Ngô Sở Úy cao giọng rên rỉ, “Thật thoải mái… sướng lắm… a a a a…”
Kết thúc một vòng, Ngô Sở Úy nằm úp trên giường, sụ mặt nói với Trì Sính: “Mông đau.”
“Tôi xem thử.”
Trì Sính nói, tách mông Ngô Sở Úy ra, nhìn cửa động sưng đỏ còn dính dịch thể của mình.
Trì Sính thè lưỡi liếm lên.
Vì vừa bị cự long cắm vào, nơi đó của Ngô Sở Úy chưa hoàn toàn đóng lại, đặc biệt mẫn cảm. Đầu lưỡi dày mạnh của Trì Sính đảo một vòng quanh nếp nhăn bị sưng, rồi tiến thẳng vào.
Ngô Sở Úy lập tức như bị điện giật, bị liếm toàn thân run rẩy, kêu rên không ngừng. Hai tay nắm chặt ra giường, mông lắc trái lắc phải, không bao lâu đã bắn.
Sau đó, Trì Sính lật Ngô Sở Úy lại, đè chặt hai đùi, mông nhấc cao, tiếp tục đến.
“Không được rồi… Trì Sính… xin anh… a a…”
Ngô Sở Úy túm chặt tóc Trì Sính, rên rỉ kịch liệt mất khống chế. Phía trước cứ bắn cứ bắn, có nước có tinh dịch, kích động không thể tự kìm hãm.
Lại một hồi co giật kịch liệt, nửa người trên của Ngô Sở Úy đều rời khỏi giường. Tay giữ chặt cổ Trì Sính, sau khi khóc gào vài tiếng, liền như mất sức mềm nhũn trong lòng Trì Sính.
Hai người lại tâm tình một lát, tay Ngô Sở Úy lại thò vào giữa chân Trì Sính, đùa nghịch cự vật còn chưa “tiêu sưng” của hắn, ánh mắt dụ hoặc như có như không đảo sang Trì Sính.
Trì Sính bình ổn hô hấp, giả bộ không hiểu bức hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Ngô Sở Úy không nói, cùi chỏ tì lên cổ Trì Sính, cấp thiết gặm cắn cổ họng hắn. Trì Sính bị trêu chọc đỏ cả mắt, hô hấp nặng nề, mồ hôi như hạt đậu chậm rãi lăn xuống cổ.