Tối đêm, ngoài trời đã đen như mực, mặt trăng hôm nay rất tròn, tròn như cái mâm. Trong phòng chập chờn ánh đèn, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chó sủa từ đâu vọng lại.
Tạ Tu Hoành ngồi chăm chú xem sách, túi thơm của A Xá được đặt ở trên bàn, trông hơi lạc quẻ.
Hắn chuyển tầm mắt từ trang sách sang túi thơm, cầm túi thơm lên đưa lại gần mũi, có hương thảo dược thoang thoảng, cảm giác hơi đắng nhưng không khó chịu, khóe môi bất giác cong lên.
"Thanh Phong, chuẩn bị nước." Chính sự bộn bề cùng rối ren trong lòng tiêu tan, hắn vuốt túi thơm trong tay, tâm lặng như nước.
Thanh Phong nghi hoặc, ngày thường chưa tới nửa đêm chủ nhân sẽ không đi ngủ, kéo theo hắn cũng phải thức đêm theo, sao hôm nay lại...
Nhưng thôi không nên hỏi, gần đây chủ nhân nắng mưa thất thường, tốt nhất đừng lỡ miệng rồi làm chủ nhân nổi giận.
Sau khi rửa mặt tắm rửa, cầm túi thơm lên giường, hương thơm đăng đắng quanh quẩn, hắn nhanh chóng thiếp đi.
Đã bao lâu không ngủ được một giấc sâu như vậy, hắn cũng không nhớ nữa, có lẽ là khi phụ thân chết? Hay khi mẫu thân mất tích?
Cho đến tận bây giờ, Tạ Tu Hoành vẫn giữ túi thơm thêu hoa quế này, mặc dù nó không đẹp, mặc dù thảo dược bên trong đã hết tác dụng từ lâu.
Mấy năm ở đại mạc Tây Bắc, hầu như đêm nào có nó mới có thể ngủ được. Sau này, hắn nghĩ có lẽ không phải dược liệu bên trong có tác dụng, mà do tín niệm của người kia dành cho hắn.
Ngón tay vuốt lên túi thơm, trong phòng tối mịt, ngoại trừ chốc chốc lại có tiếng trẻ con khóc vọng từ đầu ngõ, tất cả đều chìm vào tĩnh lặng, ánh trăng bàng bạc xuyên qua cửa sổ, rọi lên mặt A Xá đang ngủ say.
Tạ Tu Hoành ngồi quỳ một chân bên giường trúc, ánh trăng phủ lên hắn và A Xá. Tạ Tu Hoành quyết định, hắn không phải người do dự thiếu quyết đoán, nhưng từ lần đầu gặp nàng, nội tâm hắn đã rơi vào vực sâu tranh đấu.
Rõ ràng biết nàng chỉ thích "Tạ Tu Hoành" trong cung, thích sự giả tạo của hắn, nhưng lại không khống chế được bản thân dành trọn trái tim cho nàng, cuối cùng bắt đầu lo lắng vì nàng.
Không biết là mấy giờ, tiếng trẻ con khóc đã ngưng, hắn ôm chặt lấy người con gái trên giường trúc, thay y phục thật dày cho nàng, đóng cửa tiểu viện lại.
Xe ngựa chậm chậm xuyên qua đường phố, Tạ Tu Hoành ôm A Xá còn đang ngủ mơ, xoa mặt nàng, nàng gầy đi nhiều, không còn phúng phính non nớt của năm đó, nay đã thực sự trưởng thành rồi.
Tạ Tu Hoành đau lòng, tám năm, ngôi báu có thể đổi chủ, cát trốn Bắc Mạc có thể dày thêm gấp ba, đứa trẻ còn trong tã lót cũng đến tuổi thay răng.
Tám năm, đủ dài để A Xá bé nhỏ của hắn trở thành nữ nhân thực thụ.
Có lẽ cuộc yêu quá nồng nhiệt, trưa nắng sáng choang A Xá mới tỉnh, còn đang ngái ngủ đã cảm nhận được vòng tay mạnh mẽ, mùi đàn hương dễ ngửi thoang thoảng.
"Tỉnh rồi à?"
A Xá nhìn cặp mắt phượng tuyệt đẹp, ra sức vùng thoát khỏi lòng hắn, lại nhận ra xung quanh trang hoàng, vuông vức, không gian cực lớn.
Là trong xe ngựa.
A Xá nhíu mày, nàng biết: "Chúng ta đang đi Tây Bắc?"