Truyện có chứa nội dung 18+, vui lòng không đọc nếu bạn chưa đủ 18 tuổi
Từ Niên nhìn mẹ mình, lòng trĩu nặng lo âu. Anh biết Lý Phương không muốn tiếp tục sống trong cảnh bệnh tật và khổ sở, nhưng anh không thể chấp nhận việc mất đi người thân duy nhất còn lại trong cuộc đời. Hai năm qua, anh đã chứng kiến sự suy sụp của bà, từ một người phụ nữ mạnh mẽ, cứng cỏi, thành một người mệt mỏi, gần như đã buông xuôi tất cả.
"Mẹ, chúng ta sẽ đến Bắc Kinh, ở đó có bác sĩ giỏi, mẹ sẽ khỏe lại," Từ Niên cố gắng nói bằng giọng điềm tĩnh, dù trong lòng rối bời. Anh biết điều này không dễ dàng, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Tương lai của anh, dù đã bị dồn ép đến mức nào, vẫn có mẹ bên cạnh, và anh sẽ không để bà ra đi như vậy.
Lý Phương quay mặt ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trống rỗng nhìn vào dòng người tấp nập bên ngoài. Bà không muốn nhìn thấy sự lo lắng trên gương mặt con trai, cũng không muốn nhìn thấy giấc mơ của mình về một cuộc đời yên bình đã bị tan vỡ.
"Niên à, mẹ mệt lắm rồi," bà thì thầm, giọng bà yếu ớt như không còn chút sức lực nào. "Mẹ đã định... kết thúc mọi thứ."
Lời nói của bà như một lưỡi dao đâm vào tim Từ Niên, nhưng anh nhanh chóng nắm lấy tay bà, cảm nhận hơi ấm còn sót lại trong bàn tay gầy guộc.
"Mẹ, con không cho phép mẹ từ bỏ," anh nói, giọng kiên quyết. "Mẹ đã mất rất nhiều, nhưng con còn mẹ. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua chuyện này, được chứ?"
Lý Phương nhìn sâu vào đôi mắt của Từ Niên, và lần đầu tiên sau nhiều tháng, bà thấy được sự quyết tâm không thể lay chuyển trong ánh mắt của anh. Bà không thể từ bỏ, không phải vì bản thân, mà vì người con trai đã hy sinh tất cả để cứu bà.
Một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt Lý Phương, bà khẽ gật đầu. Trong khoảnh khắc đó, dù biết rằng con đường phía trước vẫn còn nhiều khó khăn, Từ Niên cảm thấy như mình đã thắng được một trận chiến quan trọng.