một cái tát không đủ cho ông hạ hỏa, bỗng ông phác ngang lưng đưa bà ra khỏi nhà hàng. ông ném mạnh bà vào trong xe, ông qua ghế lái nổ máy, xe lao nhanh vun vút. chiếc xe Mercedes đắt giá của ông đã dừng lại ở trước sân một ngôi biệt thự trên núi, xuống xe ông phác bà đi thẳng vào ngôi biệt thự. đây là ngôi biệt thự trên núi của nhà họ Vũ, khi vợ ông còn sống, mùa hè đến cả gia đình họ thường đến nơi này để nghỉ dưỡng. ngày hôm nay ông đưa người đã làm hại con gái của ông đến đây để xám hối.
vì hôm qua bà Tiểu Mai uống quá say, nên khi thức dậy, không nhớ được những gì đã xảy ra với mình ngày hôm qua. mặt trời soi vào mặt khiến bà thức giấc. đầu óc mơ màng, bà thấy một bên má có chút đau, đưa tay lên sờ vào má thì cảm giác đau rát, và sưng phù một bên. lúc này bà thức tỉnh hoàn toàn. bà ngồi lên, đây là một căn phòng xa lạ, nhìn xuống thân mình rồi cái chân, tại sao cái chân bà lại có một sợi dây xích inox, to bằng ngón chân cái, dài khoảng một sãi tay. bà hốt hoảng, là chuyện gì đã xảy ra, bà qoan sát, căn phòng khá rộng trong phòng có đầy đủ tiện nghi. là chuyện gì đã xảy ra.
bà bước xuống giường chạy đi tìm điện thoại để gọi về nhà. lúc này ông Vũ Chương xuất hiện. căn phòng khá rộng bên ngoài là hành lang, có một cái cửa sổ để lấy ánh mặt trời vào. hành lang được ngăn cách bằng một hàng rào inox, bởi vậy cho dù là có cửa sổ nhưng khó lòng ra được mà kêu cầu cứu bên ngoài. ông Vũ Chương đứng bên ngoài hành lang nhìn bà Tiểu Mai lạnh lùng nói.
" thế nào? cảm giác của bà lúc này như thế nào? dễ chịu chứ?
bà Tiểu Mai chưa hết bàng hoàng, trước chuyện mình thức giấc trong một căn phòng xa lạ. bây giờ ông xã yêu dấu của bà lại nói với bà một câu làm người khác không lạnh mà run như vậy.
" anh tại sao? tại sao lại nhốt em ở đây? tại sao lại như thế này? vừa ngày hôm qua chúng ta đang rất hạnh phúc, ngày hôm nay như thế này là sao? anh hãy trả lời em đi? và phải cho em một câu trả lời thỏa đáng.
" vậy tôi nghĩ khi bà nghe đoạn ghi âm này, chắc tôi cũng không cần phải nói thêm một lời nào nữa đâu nhỉ.
bà nghe ông Vũ nói xong, vẫn không chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong lòng bà nghĩ chắc việc lần này là rất lớn. bổng dưng trong lòng bà bị chấn động, giờ này bà run lên. ông Vũ Chương lấy trong túi ra một cái máy ghi âm nhỏ. ông bấm nút mở máy. những lời nói trong đoạn ghi âm vang lên, bà Tiểu Mai như bị ngã quỵ. bà run rẩy qùy xuống trước mặt ông.
" em biết em sai rồi! em xin anh hãy tha cho em. em sai rồi.
" bà biết bà sai rồi. hừ câu nói này đã quá muộn. con gái của tôi nó ngoan như thế, vậy mà bà nhẫn tâm hãm hại nó như thế. bây giờ con gái tôi không biết sống hay chết, một câu xin lỗi của bà mà xong hay sao?
những giọt nước mắt hối hận muộn màng, của bà Tiểu Mai cứ lăn dài trên má, sự ích kỷ mù quáng của bà đã đẩy bà lạc vào địa ngục tăm tối.
" bà sẽ phải ở đây để xám hối, cho đến khi tôi tìm được con gái tôi trở về. nếu con gái tôi có mệnh hệ gì, thì tôi sẽ tự tay đốt cháy ngôi biệt thự này, khi đó linh hồn bà sẽ ở vãng vất nơi này mà không thể đi đến chốn cực lạc, lương thực, thức ăn và cả thuốc men, quần áo tôi đã chuẩn bị đầy đủ cho bà rồi. nữa tháng sau tôi sẽ đưa đồ ăn đến, bà hãy cầu nguyện cho con gái tôi đi. bà ở đây đừng có làm càn, ở đây là trên núi khu đất này của tôi rất rộng lớn, bởi vậy sẽ không có ai đến được nơi này đâu mà kêu cứu.
ông Chương buông xong mấy lời rồi quay lưng đi ra khỏi phòng. cánh cửa bị đóng lại một cách thô bạo. bà Tiểu Mai khóc thảm thiết theo sau lưng ông. vì quá ích kỷ, chỉ vì Nhược Hân giống bà vợ đã qua đời của ông, bởi vậy bà lo sợ ông sẽ di chúc để lại cho Nhược Hân quyền thừa kế tập đoàn Vũ Thị. rồi mẹ con bà không được bao nhiêu, bà chỉ nghĩ bỏ thuốc cho Nhược Hân, rồi khi đến buổi tiệc cô uống rượu, và thuốc phát huy tác dụng, cô sẽ làm càn, để ông mất đi lòng tin vào cô, vậy thì quyền thừa kế sau này sẽ thuộc về Nhược Linh cô con gái cưng của bà.
nhưng bà không thể ngờ rằng, khi thuốc phát huy tác dụng, thì Nhược Hân lại đi nhầm phòng của thiếu gia nhà họ Lâm. không ngờ hơn trong buổi tiệc hôm đó, ông Chương lại cùng vợ chồng ông Lâm hứa hôn cho Nhược Hân và thiếu gia Khởi Tâm cũng là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Lâm Thị. người tính không bằng trời tính, bà cầu mong cho Nhược Hân được bình an. nếu không bà sẽ trở thành tro bụi ở nơi này, lại còn con Nhược Linh con gái của bà nữa, không biết đến khi nào bà mới được gặp con gái đây. những giọt nước mắt hối hận muộn màng. cứ lăn dài trên má.