Thật lâu sau, cậu giống như người đã chết đuối nhưng vẫn còn ý thức, cậu nhìn thấy chính mình toàn thân sưng tấy, trắng bệch, dị dạng mà kinh hãi.
Khi tỉnh lại thì trời đã rạng sáng, Diệp Ân Triều thở hổn hển dường như thật sự đã chết đuối, cậu bình tĩnh lại, phát hiện chính mình đang ngủ cạnh cửa.
Nơi này tuyệt đối có quỷ!
Diệp Ân Triều vội vàng chạy xuống lâu, mọi người đều đang ngồi trên bàn cơm.
Nham Húc há miệng ăn một miếng to: "Cậu cuối cùng cũng tỉnh, gì đâu mà ngủ say như lợn thế, gọi thế nào cũng không tỉnh, lát nữa cậu rửa chén đi."
Hứa Minh Hà đứng dậy, bưng một bát mì qua, nhìn bọn họ đang đứng cách đó không xa, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Diệp Ân Triều nói: "Đến ăn mì đi."
Hạch Vũ nhai kỹ nuốt chậm, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, giống như cũng đang bảo cậu mau tới ăn.
Diệp Ân Triều trong lòng có vài phần cảm động, về sau cậu sẽ cùng những người này sớm chiều ở chung, bọn họ phải cùng nhau hợp tác để thoát khỏi nơi này, chỉ là cậu lo lắng sẽ không có ai tin tưởng mình, nhưng mặc kệ cậu vẫn chậm rãi mở miệng: "Nơi này có quỷ, thật sự có đó, tôi dám khẳng định luôn!"
Mọi người đều ngây ra một lúc.
Nham Húc cười nhạo một tiếng: "Làm sao có khả năng, cậu ngủ đến choáng váng rồi à?"
Hứa Minh Hà trầm mặc nhìn Diệp Ân Triều nửa ngày, sau đó nói ra một câu làm mọi người đều kinh ngạc: "Tôi tin anh, bởi vì tôi cũng thấy được."
Chương 1 | 3 tháng trước | ||
Chương 2 | 3 tháng trước | ||
Chương 3 | 3 tháng trước | ||
Chương 4 | 3 tháng trước | ||
Chương 5 | 3 tháng trước |