Thật lâu sau, cậu giống như người đã chết đuối nhưng vẫn còn ý thức, cậu nhìn thấy chính mình toàn thân sưng tấy, trắng bệch, dị dạng mà kinh hãi.
Khi tỉnh lại thì trời đã rạng sáng, Diệp Ân Triều thở hổn hển dường như thật sự đã chết đuối, cậu bình tĩnh lại, phát hiện chính mình đang ngủ cạnh cửa.
Nơi này tuyệt đối có quỷ!
Diệp Ân Triều vội vàng chạy xuống lâu, mọi người đều đang ngồi trên bàn cơm.
Nham Húc há miệng ăn một miếng to: "Cậu cuối cùng cũng tỉnh, gì đâu mà ngủ say như lợn thế, gọi thế nào cũng không tỉnh, lát nữa cậu rửa chén đi."
Hứa Minh Hà đứng dậy, bưng một bát mì qua, nhìn bọn họ đang đứng cách đó không xa, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Diệp Ân Triều nói: "Đến ăn mì đi."
Hạch Vũ nhai kỹ nuốt chậm, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, giống như cũng đang bảo cậu mau tới ăn.
Diệp Ân Triều trong lòng có vài phần cảm động, về sau cậu sẽ cùng những người này sớm chiều ở chung, bọn họ phải cùng nhau hợp tác để thoát khỏi nơi này, chỉ là cậu lo lắng sẽ không có ai tin tưởng mình, nhưng mặc kệ cậu vẫn chậm rãi mở miệng: "Nơi này có quỷ, thật sự có đó, tôi dám khẳng định luôn!"
Mọi người đều ngây ra một lúc.
Nham Húc cười nhạo một tiếng: "Làm sao có khả năng, cậu ngủ đến choáng váng rồi à?"
Hứa Minh Hà trầm mặc nhìn Diệp Ân Triều nửa ngày, sau đó nói ra một câu làm mọi người đều kinh ngạc: "Tôi tin anh, bởi vì tôi cũng thấy được."
Diệp Ân Triều tiến lên vài bước: "Thứ cô nhìn thấy có phải là một cậu bé không?"
Hứa Minh Hà lắc đầu: "Là một cô bé."
Một cơn gió lạnh lẽo không biết từ đâu thổi tới, không khí trở nên rét lạnh, mọi người đều nổi da gà sợ tới mức sắp ngã xuống đất.
Nham Húc vỗ bàn một cái: "Hai người đang nói cái gì vậy? Giở trò quỷ ra làm gì? Tôi thấy hai người mới giống quỷ đấy."
Diệp Ân Triều phản bác nói: "Cậu phải tin chúng tôi, về sau buổi tối mọi người đều nên cẩn thận một chút đi, thứ ma quỷ này khả năng chỉ tới vào ban đêm thôi."
Hạch Vũ thở dài, ngước mắt lên nói: "Được."
Diệp Ân Triều khẽ cười một chút, Hạch Vũ tựa hồ đã có chút tin cậu, cậu đối với Hạch Vũ rất có hảo cảm, rốt cuộc Hạch Vũ cùng cậu cũng là những người đầu tiên bị nhốt tại nơi này.
Lúc 7:30 tối, mọi người đều tập trung ở trên hành lang, bọn họ đang đợi, đợi xem đêm nay có thể có người mới tới hay không.
Nhìn thấy ánh sáng xuất hiện trong khe cửa, Hạch Vũ lập tức tiến lên, không gõ cửa mà trực tiếp đem cửa mở ra, khiến cô gái bên trong sợ tới mức giật mình một cái, Diệp Ân Triều theo sau liền đi lên giải thích với cô, cũng giới thiệu mọi người với nhau.
"Em là Hà Tuyết, gọi em tiểu Tuyết là được rồi, em là học sinh trung học, tối hôm qua vì làm bài tập nên ngủ rất trễ, vừa ghé vào trên bàn ngủ sau đó tỉnh lại liền ở chỗ này rồi, vừa bật đèn lên liền thấy mọi người."
Hạch Vũ vẫn luôn nhìn đồng hồ, sau đó mang mọi người đi đến hành lang phía đối diện trước một cánh cửa, bên trong cánh cửa đã sáng đèn từ khi nào, hắn lẩm bẩm nói: "Năm phút." Sau đó trực tiếp mở cửa tiến vào.
Diệp Ân Triều lại một lần đem hết thảy mọi chuyện nói cho người thanh niên trong phòng hiểu, người thanh niên này mang khẩu trang và mũ, ăn mặc rất thời thượng.
Thanh âm của người thanh niên nhẹ nhàng mà dễ chịu, rất là hoạt bát: "Tôi hiểu rồi, kế tiếp cốt truyện có phải nên có người bị giết, sau đó muốn chúng ta tìm ra hung thủ phải không! Kích thích quá đi, mọi người đem camera giấu cũng tốt thật đó, tôi thiếu chút nữa cho rằng chính mình thật sự bị bắt cóc rồi."
Mọi người nhíu mày, thanh âm này làm cô gái tên Hà Tuyết kia cảm thấy có chút quen thuộc, cô che miệng thốt lên: "Anh...... anh là Bạch Phong!"
Diệp Ân Triều lập tức mở to hai mắt, Bạch Phong là một thần tượng có thực lực cực kỳ nổi tiếng, danh tiếng của cậu ta cũng rất tốt, dù hát hay nhảy đều là một giai thoại, người nổi tiếng như Bạch Phong mà cũng bị bắt tới nơi này sao......
Tầm mắt hắn đảo qua thần sắc khác nhau của mọi người, vẫn tươi cười như cũ, gãi gãi đầu nói: "Ngày hôm qua tôi đi WC, đang đi thì đột nhiên thấy choáng váng cả người, sau đó bị đưa tới nơi này, tôi cũng không biết là ai mang tôi tới, các chi tiết khác thì...... tôi không nhớ rõ."
Hạch Vũ nhíu mi: "Cậu không nói dối chứ?"
Diệp Ân Triều cũng nghi hoặc: "Cậu bị choáng?" Kỳ quái, mọi người trước đó đều là ngủ rồi mới xuất hiện ở chỗ này, mà Bạch Phong lại là bị choáng váng, trực giác nói cho cậu hay -- Bạch Phong không đơn giản.
#5: Rơi xuống ngã chết
Bạch Phong lập tức nói: "Thật mà! Tôi làm gì phải gạt mọi người, không phải các người mang tôi tới sao?"
Diệp Ân Triều thở dài: "Chúng tôi cũng không phải tổ chương trình gì, cũng không có phải đang quay show đâu, cậu cẩn thận một chút, nơi này có quỷ."
Lời này không dọa được Bạch Phong, ngược lại làm cho Bạch Phong càng hưng phấn: "Quỷ? Tôi thích nhất mấy thứ thần quái, ông ngoại tôi chính là âm dương sư, tôi cũng biết một ít da lông bắt quỷ đấy." Nói xong còn tự tin nhướng mày.
Cái người Bạch Phong này cùng hình tượng thân sĩ, ổn trọng tên màn ảnh hoàn toàn như hai người khác nhau......
Mấy người xuống lầu bắt đầu mở cuộc họp, Hạch Vũ mở miệng: "Chúng ta sẽ theo thứ tự xuất hiện ở trong phòng, mỗi đêm xuất hiện hai người, hai người xuất hiện thời gian một trước một sau, chỉ kém vài phút, có lẽ khi người đến đông đủ, bọn bắt cóc sẽ nói cho chúng ta biết hắn muốn chúng ta làm gì."
Mọi người đều gật gật đầu, cảm thấy có chút mất tinh thần, chỉ có Bạch Phong tâm tình tốt, hai mắt sáng lên.
Diệp Ân Triều liếc mắt nhìn quét qua mọi người một cái, mở miệng nói: "Ở chỗ này, mỗi ngày tôi đều sẽ gặp ác mộng, mọi người có gặp ác mộng không?"
Sắc mặt mọi người nháy mắt trắng bệch.
Hứa Minh Hà gật đầu: "Tôi mơ thấy chính mình bị một con quái vật ăn thịt, cuối cùng biến thành một đống hài cốt, lần đầu tiên nằm mơ quả thực rất chân thật, tôi còn khóc rất nhiều, khi tỉnh lại thân thể cũng rất đau, nhưng không có miệng vết thương."
Diệp Ân Triều hít sâu một hơi nói: "Giấc mơ đầu tiên của tôi cũng rất chân thật, tôi mơ thấy chính mình chết đuối, lúc tỉnh lại trên người toàn thân ướt sũng, sau này nằm mộng cũng không có chân thực như vậy nữa, nhưng cũng vẫn là mơ thấy chính mình bị chết đuối."
Nham Húc bĩu môi: "Tôi mơ thấy chính mình bị người ta đánh chết, còn là một đám người mặc đồ học sinh......" Hắn nói tới đây thì thanh âm đột nhiên im bặt, không biết vì sao lại trở nên im lặng, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Hà Tuyết cúi đầu, nắm chặt váy mình, không nói gì.
Bạch Phong nói: "Tôi không có nằm mơ gì, mọi người đều nằm mơ à? Hơn nữa ở trong mộng còn đều sẽ chết, thật là kỳ quái......" Nói xong, hắn không thể tưởng tượng được lắc lắc đầu.
Diệp Ân Triều nhíu mày, đem tầm mắt chuyển qua trên mặt Hạch Vũ: "Anh mơ cái gì?"
Hạch Vũ giương mắt, cùng cậu mắt đối mắt: "Tôi không có nằm mơ."
Sau khi trở lại phòng, Diệp Ân triều nằm trên giường mà không dám ngủ, đêm nay cậu vẫn muốn nghe xem có âm thanh gì nữa không, muốn nhìn xem con quỷ kia có còn ở đây không, nếu cứ sợ hãi rụt rè thì sẽ không giải quyết được bất kỳ vấn đề gì.
Đêm nay, cậu không nghe thấy âm thanh chạy bộ nào, nhưng vào lúc mười hai giờ đêm, cậu lại nghe thấy tiếng hét chói tai của con gái.
Diệp Ân Triều đến giày cũng không kịp mang liền chạy ra ngoài xem xét bốn phía, phát hiện cửa phòng Hà Tuyết mở toang, âm thanh la hét chói tai kia hẳn là của Hà Tuyết, cậu nhanh chóng chạy tới phòng cô bé, cặn phòng rất sạch sẽ và đơn giản, trên giá sách có một cuốn sách, trên tủ đầu giường còn có một quyển sổ có cài mặt mã, bên trong còn kẹp một tờ giấy, nhưng cậu lại không tìm thấy bóng dáng của Hà Tuyết.
Lúc này những người khác cũng chạy tới, có người mở đèn lầu một, sau đó kinh ngạc thốt lên.
"Aaaaaa."
"Mẹ nó."
"Ôi trời ơi."
Diệp Ân Triều đi ra ngoài, đứng trên hành lang nhìn xuống thì thấy Hà Tuyết nằm trên mặt đất, cả người ngã trong vũng máu, máu từ đầu tới thân tràn ra tung tóe, dường như bao trùm toàn bộ tròng mắt của Diệp Ân Triều, cậu sững sờ tại chỗ, đại não nhuốm một màu máu đỏ.
Trong những người này, Hạch Vũ là trấn định nhất, hắn đi xuống lầu trước, kiểm tra thân thể Hà Tuyết sau đó nói với mọi người trên lầu hai: "Cô bé đã chết, nhìn dáng vẻ hình như là từ trên hành lang rơi xuống, ngã chết."
Làm sao có khả năng...Nơi này chỉ có hai tầng lầu, từ lầu hai ngã xuống làm sao có thể chết được? Đáng tiếc trong bọn họ không có ai là bác sĩ pháp y, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không thể biết được nguyên nhân thực sự Hà Tuyết chết là gì.
Diệp Ân Triều bình tĩnh lại, đi xuống lầu, nhịn xuống sợ hãi mà quan sát thi thể của Hà Tuyết, Hà Tuyết há hốc mồm mắt trợn lên, trước khi chết dường như đã vô cùng sợ hãi, đôi mắt cô sưng đỏ, trên mặt còn có nước mắt, trước khi chết hẳn là đã khóc rất lâu.
"Haizzz......" Diệp Ân Triều thở dài, bỗng nhiên nhìn thấy trong tay Hà Tuyết cầm một cái khăn lụa, cậu lấy khăn lụa ra, trên mặt có hai chữ Hà Tuyết và Lý Lộ, còn có một hình trái tim rất bắt mắt.
Mọi người tò mò cũng vây lại xem.
Bạch Phong một phen đoạt chiếc khăn lụa, đem khăn lụa giơ lên trước ánh đèn xem xét, không để ý tới ánh mắt của người khác: "Hai người này là bạn thân của nhau."
Diệp Ân Triều nghi hoặc hỏi: "Sao cậu biết?"
Bạch Phong cười cười, dí sát vào Diệp Ân Triều, ở bên tai cậu nói: "Anh muốn biết tại sao tôi biết được hả, à...... nhưng hôm nay muộn quá rồi, đêm mai tới phòng tìm tôi đi." Hắn phun ra một câu, hơi thở phả vào lỗ tai Diệp Ân Triều, cào đến lỗ tai cậu ngứa ngáy vô cùng, ngay sau đó Diệp Ân Triều che lại lỗ tai lui về phía sau, nhìn về phía Bạch Phong như gặp biến thái.
Bạch Phong hì hì cười, hoàn toàn làm lơ ánh mắt này, dùng sức cắn ngón tay mình một cái rồi hét lên: "Tránh ra, tránh ra nào."
Mọi người lục đục tránh ra, nhìn Bạch Phong dùng máu ở trên tay Hà Tuyết vẽ ra một trận pháp quỷ dị cùng chú văn ngoằn ngoèo, hắn vẽ một hồi lâu sau mới thẳng eo, duỗi người sau đó trực tiếp kéo Diệp Ân Triều qua.
"Cậu muốn làm cái gì đấy?"
Bạch Phong mỉm cười nhỏ giọng hỏi: "Vậy anh có lại đây không?"
Diệp Ân Triều nghiêng đầu bĩu môi, không biết tại sao đối phương lại hỏi mình một câu như vậy, khiến cậu cảm thấy rất xấu hổ.
"Không có gì phải ngượng, tôi cũng ở đây với anh mà, hơn nữa dùng máu thì tốt hơn." Nói xong, Bạch Phong liền cầm lấy ngón tay của Diệp Ân Triều, hung hăng cắn lên một cái.
Diệp Ân Triều trừng lớn hai mắt, ngay lập tức hiểu người này muốn làm cái gì.
"Mượn máu của anh dùng một chút."
"Chỉ một chút thôi."
Hai người ngồi xổm xuống, Diệp Ân Triều tùy ý đối phương nắm tay mình trên mặt đất vẽ ra những phù chú kỳ quái, đối phương còn không dừng đè ép ngón tay cậu, đem máu tươi chảy ra càng nhiều.
Cậu "A" một tiếng: "Đừng bóp nữa, bóp thêm nữa cùng không ra nhiều hơn đâu, tôi cũng sắp thành cái xác khô rồi đấy."
Bạch Phong cười cười, buông tay cậu ra, ở bên lỗ tai cậu nói nhỏ: "Vẽ xong rồi, tối mai nhớ tới phòng tôi, tôi sẽ dạy anh một ít âm dương thuật."
Diệp Ân triều nhíu mày, người này làm như thân quen với mình lắm vậy: "Vì sao lại muốn dạy tôi?"
Bạch Phong lần này không có cợt nhả, nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu: "Bởi vì anh là người có thân thể chí dương chí âm, thích hợp để học âm dương thuật nhất."
"Học âm dương thuật có ích gì?"
"Bảo mệnh, cứu người, bắt quỷ, còn có thể cùng người chết trò chuyện, được rồi, tôi muốn cùng Hà Tuyết nói chuyện, anh mau đi tới phòng Hà Tuyết tìm xem có đồ vật nào gần gũi với Hà Tuyết, tỷ như sách vở Hà Tuyết đã viết qua, hay quần áo cô bé đã mặc. Ở chỗ này, tôi thấy có mỗi anh là người đơn thuần nhất, cho nên tôi rất tin tưởng anh, vì vậy đừng kể cho ai nghe những gì tôi nói với anh. "
Diệp Ân Triều cười một cái: "Cảm ơn đại minh tinh nâng đỡ, tôi đương nhiên sẽ không nói cho người khác đâu." Nói xong, cậu đứng dậy đi lên lầu hai, vừa muốn tiến vào cửa phòng Hà Tuyết liền thấy Hạch Vũ từ bên trong ra tới, cậu cùng Hạch Vũ chào hỏi qua sau đó cũng đi vào trong phòng.
Cậu khắp nơi tìm kiếm, muốn tìm một ít sách vở hoặc quần áo mà Hà Tuyết đã dùng qua, chính là Hà Tuyết vừa mới tới đây, còn chưa thay quần áo, cậu cũng không tìm được sách vở Hà Tuyết đã viết qua, cuối cùng Diệp Ân Triều đứng ở cửa, nhíu chặt mày nhìn chằm chằm trong phòng.
Vừa rồi, vừa nghe thấy tiếng thét chói tai cậu liền chạy tới phòng của Hà Tuyết, cậu cứ cảm thấy phòng Hà Tuyết bây giờ cùng căn phòng trước đó có chút không giống nhau, giống như thiếu đi vài thứ, nhưng là thiếu cái gì nhỉ?
Diệp Ân Triều mở to đôi mắt, cậu nhớ ra rồi, trước kia trên tủ đầu giường của Hà Tuyết có một cuốn sổ cài mặt mã, bên trong còn kẹp một tờ giấy, mà hiện tại cuốn sổ này đã không thấy đâu.
Nghĩ đến vừa rồi Hạch Vũ đã tới, cậu liền khẳng định cuốn sổ đã bị Hạch Vũ cầm đi, thế là cậu không chút do dự bước tới trước phòng Hạch Vũ, "cốc cốc cốc" gõ cửa.
Hạch Vũ mở cửa: "Có chuyện gì?"
"Anh biết mà còn hỏi, Hạch Vũ, chúng ta giờ đều là châu chấu trên một xe, tôi hy vọng nếu anh có tin tức gì có thể cùng chúng tôi chia sẻ, đừng quá ích kỷ như thế."
Hạch Vũ trầm mắt nhìn cậu chằm chằm một hồi, sau đó hít sâu một hơi: "Nơi này ai tôi cũng không tin được, trừ cậu ra" Hắn xoay người lấy tới cuốn sổ có mật mã kia giao cho Diệp Ân Triều: "Tôi còn chưa có xem đâu, mặt trên có mật mã, cậu trước tiên phải giải được mật mã đã."
"...... Được."
- ----------------------------
[ Thành công lĩnh nhiệm vụ -- căn cứ tờ giấy kẹp trong cuốn sổ giải được mật mã, nội dung trên tờ giấy giống như chương trong hình trên, cho nên độ khó của nhiệm vụ là cấp đầu vào, chú ý: Có người chơi ở khu khu bình luận viết xuống mật mã chính xác mới có thể giải khóa nội dung chương sau. ]
- ------------------------------
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
( Trứng Phục sinh là lời nhắc nhở nhiệm vụ, vì vậy hãy cẩn thận khi comment.)
Dạo này mình bị hói và đang suy nghĩ về cốt truyện. Mọi người chú ý giữ ấm nha ~
- ------------------------------
Editor: Tui không có ảnh!!! Tui không có được ảnh mật mã!!!!! nhưng đừng lo chúng mình vẫn coi được chương tiếp theo mà:3