Nơi này là một nhà tù tách biệt, cô lập trên một hòn đảo hoang vu giữa biển khơi. Mỗi cơn gió thổi đến đều mang theo mùi tanh nồng nặc của biển, lạnh lẽo và u ám. Tôi lê bước theo hàng người tù khác, cảm nhận từng cơn đau âm ỉ từ cổ tay bị còng chặt. Cổ tay đau rát, như muốn rách ra từng mảng da vì sự ma sát liên tục.
Quản giáo đứng canh sát bên cạnh, khuôn mặt lạnh lùng và khắc nghiệt, thỉnh thoảng lại cầm dùi cui điện mà chọc mạnh vào những người chậm chạp, miệng quát tháo, ra lệnh chúng tôi phải bước nhanh hơn. Tiếng điện xẹt trong không khí và tiếng hét đau đớn từ một số người vang lên càng làm cho bầu không khí thêm phần kinh hoàng và căng thẳng.
Bãi cát dưới chân thô ráp và sắc nhọn, như những hạt đá nhỏ đâm vào lòng bàn chân mỗi khi tôi bước đi. Mệt mỏi và loạng choạng, đôi chân tôi khựng lại trong giây lát, chỉ đủ để nhận một cú quất mạnh từ dùi cui điện vào lưng. Cơn đau xuyên thấu cơ thể, khiến tôi choáng váng và ngã nhào xuống cát. Tôi rên rỉ trong đau đớn, cả cơ thể run rẩy vì cú sốc. Nhưng quản giáo không thèm để ý, hắn tiếp tục quát tháo, ra lệnh tôi phải đứng lên và tiếp tục đi.
Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng lòng đầy tuyệt vọng. Trước mặt là một con đường không có lối thoát, và cuộc sống nơi hòn đảo nhà tù này cũng chẳng hứa hẹn điều gì ngoài sự khổ ải, nhục nhã và đau đớn.